Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 22 - 24

/281


Chương 22   Phỏng đoán mục đích

 Thứ yên tĩnh quỷ dị như hàn băng chậm rãi lan ra từ đầu dây bên kia.

Ngay khi nàng định chuẩn bị hỏi đối phương, bên kia đã truyền tới thanh âm lạnh lùng trầm thấp. “Đừng quên chuyện đã hứa, chín rưỡi sáng mai.”

Giọng nói này là… Nàng còn chưa kịp phản ứng, đối phương vừa nói xong đã cúp điện thoại, nghe bên tai truyền đến tiếng tút tút, nàng chợt nhớ ra chủ nhân giọng nói kia là ai.

Chắc chắn là Doãn Lạc Hàn sợ ngày mai nàng thất hứa, cố ý gọi điện đến nhắc nhở nàng, nhớ đến việc hắn cường thế bức bách ở nhà hàng, như sớm đoán được mọi ý nghĩ của nàng, trong lòng sẽ không ngừng bốc hỏa.

“Cạch” một tiếng, cố sức khép lại di động, mơ hồ, nàng dường như có dự cảm xấu, tên kia tìm nàng tuyệt đối không có chuyện gì tốt.

Trước mắt thoáng chốc rạng ngời, nói không chừng vì hắn phong lưu quá, lại sợ vị hôn thê Chỉ Dao biết, nên mới đi tìm nàng bàn bạc cách giấu diếm đi.

Mỗi lần đọc báo là lại thấy tin tức tổng tài tập đoàn Đường Thịnh Doãn Lạc hàn ăn chơi trác tiáng chình ình ngay trang đầu, Chỉ Dao sao lại có thể coi trọng tên ăn chơi thành tính này?

Xem ra chỉ có một đáp án, hôm nay để ý ở nhà hàng, tên kia đóng kịch quá đạt, đeo bộ mặt nạ ôn nhu săn sóc che đi gương mặt thật lãnh khốc lạnh lùng, Chỉ Dao ngây thơ đơn thuần căn bản không phải là đối thủ của hắn, dễ dàng đem Chỉ Dao nắm trong lòng bàn tay, cuối cùng hoàn toàn tin tưởng tất cả lí do bào chữa của hắn.

Nàng khinh thường nhếch môi, nếu ngày mai hắn muốn nàng giúp giấu diếm mấy tin tức kia trước mặt Chỉ Dao, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Nghĩ như vậy, tảng đá trong lòng được buông xuống, tắt điện, thoải mái bước ra phòng bếp. Tâm trí nàng lúc này hoàn toàn quên mất chuyện kinh khủng sáng nay, một lòng chĩ nghĩ đến việc ngày mai phải ứng đối như thế nào với tên cuồng vọng tự đại kia.

 

****

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời trước mắt, Mân Huyên thấp giọng thở dài, nhẹ nắm chặt tay, âm thầm trấn an chính mình, Doãn Lạc Hàn là nhân vật khó chơi, trưa hôm qua ở nhà hàng nàng đã lĩnh giáo qua, hôm nay gặp mặt, nàng nhất định phải dùng hết tinh thần quyết không để chuyện trưa qua lặp lại.

Đã quá giờ đi làm, đám người thưa thớt, nhưng sự xuất hiện của nàng vẫn thu hút không ít ánh mắt chú ý trong đại sảnh.

Tuy chỉ như một sinh viên bình thường mặc áo sơ mi cùng quần bò, vô hình chung lại toát ra loại khí chất đặc biệt không giống bình thường. Dáng người cao ráo cân xứng, mái tóc hơi rám nắng cùng làn da bạch ngọc không tỳ vết càng thêm chói mắt, chiếc quần bò ôm sát đôi chân thon dài, đôi môi hồng phấn mím lại kiên định. Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt người khác nhất lại là đôi mắt như nước toát lên vẻ cơ trí tự tin.

Mân Huyên không để ý ánh mắt kinh diễm kia, giờ phút này, đầu óc nàng chỉ nghĩ đến việc đối phó Doãn Lạc Hàn thế nào. Nàng đi thẳng tới trước mặt lễ tân, lịch sự hỏi: “Tiểu thư, tôi muốn gặp Doãn Lạc Hàn một chút.”

Lời vừa nói ra, tất cả ánh mắt kinh ngạc chợt biến mất, bốn phía vang lên tiếng cười nhạt, thì ra cô gái bề ngoài thanh lãnh cũng đến tìm tổng tài Doãn Lạc Hàn. Chương 23   Thử thất bại

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Cô gái trước bục lễ tân không thèm ngẩng đầu lên, tiếng nói như  cố nặn mà ra. Những nữ  nhân bụng đầy toan tính, chỉ tên tổng tài nằng nặc đòi gặp, mỗi ngày nàng gặp phải đến mười mấy người.

“Có, hôm nay hẹn lúc chín rưỡi.” Mân Huyên vội vàng trả lời. Nàng tinh tường biết vẻ khinh thường trong giọng nói của cô gái trước mặt ẩn chứa cái gì, nhất định đã đem nàng ném vào hàng ngũ mấy kẻ luôn nhân cơ hội bám vào Doãn đại tổng tài của bọn họ kiếm chút tiền thừa đi.

Cô gái lễ tân vẫn không ngẩng đầu, bắt đầu lật xem giấy ghi lịch trình, không đầy hai phút sau, đã nghe thấy tiếng xin lỗi đầy mẫu mực: “Thực xin lỗi, tiểu thư, không tìm thấy thời gian cô hẹn trước.”

Mân Huyên hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Không thể nào, là tổng tài của các vị gọi điện thoại nói thời gian cho tôi, tôi mới đến.”

Lễ tân vẫn không nói gì, ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.

Không muốn giải thích vô vị thêm, Mân Huyên hơi mím môi, xoay người bước đi, tên kia có ý gì, ngày hôm qua ở nhà hàng Ý hắn bắt nàng tới đây, hôm nay nàng vất vả mới bắt xe bus tới được, lại không được gặp hắn.

Nếu như vậy, cũng không thể trách nàng nuốt lời. Chỉ cần nghĩ đến việc không phải nhìn thấy tên cuồng vọng khó chơi kia, thần kinh vẫn buộc chặt nhất thời nới lỏng. Nàng vui vẻ bước ra ngoài, đúng lúc đó, lại đụng phải một thân ảnh vội vàng đi tới.

“Lăng tiểu thư!” Nghe thấy có người gọi tên mình, Mân Huyên theo bản năng nâng mắt nhìn lên, Từ Bang thở phì phò, bước nhanh đến đứng thẳng cách nàng một thước.

“Hô… May quá… May mà tôi chạy đến. Tổng tài để sáng nay tôi chờ cô ở đại sảnh, tôi vừa tiễn một vị khách quan trọng, mới rời đi, để cô đợi lâu.”

“Không sao… Cũng may…” Nhìn Từ Bang đột ngột xuất hiện, Mân Huyên lắp bắp nói, thì ra Doãn Lạc Hàn để trợ lý chờ nàng ở đại sảnh.

“Lăng tiểu thư, đi bên này.”

Từ Bang không dừng lại, vội vàng nghiêng người dẫn nàng đến thang máy.

Muốn trốn cũng trốn không xong, nàng thở dài, cuống quít theo Từ Bang vào thang máy.

Từ Bang ấn nút tầng ba mươi năm, nhìn con số liên tục thay đổi trên đầu, Mân Huyên chần chờ một hồi, mới thử dò hỏi: “Từ trợ lí, anh có biết hôm nay tổng tài các anh tìm đến tôi có chuyện gì không?”

“Thật xin lỗi, Lăng tiểu thư, tổng tài chỉ nói tôi đón cô, còn chuyện gì cụ thể, tôi cũng không rõ ràng.” Từ Banh ăn nói cẩn thận, dường như mấy câu nói kiểu này anh ta đã nói vô số lần. Trợ lí của Doãn Lạc Hàn quả nhiên là người khôn khéo giỏi giang.

Không lấy được thông tin gì, Mân Huyên chán nản cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân. Hôm nay nàng cố ý xin nghỉ ở cửa hàng bánh đi đến đây, chính là muốn đem sự tình nói cho rõ ràng, không để hắn lại dùng chuyện đêm đó đến uy hiếp nàng.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, nàng theo sau Từ Bang đi ra, nháy mắt bước trên sàn nhà lát cẩm thạch. Ấn tượng đầu tiên về tầng ba mươi năm là rộng mở khí khái, nhưng giờ phút này sao còn tâm trạng ngắm nghía thưởng thức.

Từ Bang đi đến một gian phòng, đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nghiêng người mời Mân Huyên vào. “Tổng tài đang họp, mời cô đợi ở phòng tổng tài năm phút, lát nữa tổng tài sẽ đến.”Chương 24   Con số trên trời

Đây là tầng cao nhất của tòa nhà, văn phòng rộng lớn lấy màu đen trắng làm chủ đạo, bên trên trải thảm dày, dẫm lên không một tiếng động, mềm mại thoải mái.

Mân Huyên đang cúi đầu lơ đãng nhìn dưới chân, bất chợt bị một hơi thở xa lạ, lạnh buốt thổi vào lưng, theo bản năng quay người lại, thiếu chút nữa đập vào một thân ảnh cao lớn.

“Anh, anh… Anh xuất hiện lúc nào?” Mân Huyên hoảng sợ, người này là oan hồn sao, vào cũng không một tiếng động.

“Tôi nghĩ tôi xuất hiện cũng không đáng sợ như vậy chứ?” Doãn Lạc Hàn hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm dáng vẻ đề phòng của nàng.

Mân Huyên lấy lại bình tĩnh, cố gắng nói: “Doãn đại tổng tài, anh tìm tôi đến, chắc không vì chuyện nhàm chán là rốt cuộc tôi có sợ anh hay không đúng không. Có chuyện gì cứ đi thẳng vào vấn đề.”

“Đương nhiên.” Doãn Lạc Hàn nhún nhún vai, chậm rãi đi đến cạnh bàn làm việc, để đống văn kiện đang cầm trên tay xuống, tùy tay cầm lấy một túi đựng hồ sơ màu nâu, đặt trong tay ngắm nghía.

“Tôi nghĩ em hẳn là rất có hứng thú nhìn thứ này.”

“Bên trong là gì?” Mâm  Huyên chớp chớp đôi mắt nghi hoặc, nhìn thứ trong tay hắn, không biết có cái gì.

Doãn Lạc Hàn tà tà tựa vào bàn, mím môi không nói gì, đôi mắt thâm trầm hơi lóe lên, giơ bộ hồ sơ màu nâu lên, ý bảo nàng đến xem.

Chân nàng bất giác bước về phía hắn, tiếp nhận túi hồ sơ. Nàng thật tò mò bên trong có gì đến mức đáng để hắn muốn nàng tới gặp hắn.

Bên trong có mười sáu tờ giấy to kích thước khác nhau, nàng bỏ ra xem qua một lượt, nháy mắt trở nên ngây dại, sau đó chưa từ bỏ ý định, đọc lại lần nữa, đến khi nhìn đi nhìn lại chữ kí phía dưới, cả người như bị sét đánh, chôn chân đứng ở đó.

“Này, điều này sao có thể… Bốn năm trước ba ba còn trong ngục, tôi không tin… Đây không phải sự thật…”

Nàng không dám tin lắc mạnh đầu, mồ hôi lạnh túa ra. Ba ba… Bốn năm trước ba ba thế nhưng thiếu Doãn Lạc Hàn tới ba trăm vạn, hơn nữa… hơn nữa trên giấy viết rành rành, để con gái Lăng Mân Huyên thay thế cha mình hoàn trả số tiền này. Trong năm nay.

Nháy mắt tờ giấy trong tay bị đoạt đi, bên tai vang lên thanh âm lạnh lùng mà trầm thấp: “Là thật hay giả, nhìn chữ kí viết tay này, tôi nghĩ em rõ ràng hơn tôi. Còn vì sao phụ thân em nợ tôi ba trăm vạn, em nên hỏi phụ thân mình. Tóm lại, hiện tại còn vài ngày nữa là đến hạn hoàn trả số tiền này.”

Ba trăm vạn mà với kẻ còn đang ngồi ghế nhà trường như nàng mà nói, quả thực là con số trên trời. Mấy năm nay, nàng liều mạng làm việc, chi phiếu tích góp từng ly từng tý, nhưng chắc chắn chỉ như muối bỏ biển.

Nàng cố trấn định, liếm liếm môi, thì thào thương lượng: “Tôi, tôi không có nhiều tiền như vậy. Tôi còn là sinh viên, ba trăm vạn tôi không biết đào đâu ra. Hay là thế này, chi phiếu của tôi có ba vạn, tôi đưa trước cho anh. Còn mấy tháng nữa tôi sẽ tốt nghiệp, đợi đến khi tôi đi làm, từng tháng tôi sẽ trích hơn nửa phần lương trả anh.”

“Lăng Mân Huyên, tựa hồ em vẫn chưa nắm rõ tình huống.”

Doãn Lạc Hàn cười lạnh, giơ tay nắm cổ tay nàng kéo về phía mình, bạc môi hé ra nụ cười chứa vài phần quỷ dị. “Tôi là thương nhân, chưa từng làm chuyện không có lợi. Nếu vài ngày nữa số tiền vẫn không được hoàn trả, tôi chỉ còn biết làm theo hợp đồng, từ năm nay, hàng năm tính thêm 50% lãi, đến khi phụ thân em ra tù…”

Hơi thở lạnh lẽo từ hắn phả vào mặt, nàng kinh hãi giãy dụa khỏi tay hắn, cắt ngang: “Không cần nói nữa, rốt cục anh muốn thế nào?”

50% lợi tức, là một năm tăng thêm một trăm năm mươi vạn, cho dù đợi đến khi ba ba mãn hạn tù, không một xu dính túi, căn bản không thể trả nổi số tiền quá lớn như vậy.



/281