Chuyện Tình Yêu Của Một Con Phượng

Chương 35 - Phiên Ngoại: Khổng Tước Tộc Xây Nhà Dựng Tộc Sử (3)

/38


Trăng lên giữa trời, ánh bạc như nước, rải khắp núi Thái Hành như một con rồng lớn đang nằm nghỉ. Trong tẩm cung của Hạc vương, Hạc vương phi đang vì Hạc vương cởi áo. Hắn hôm nay uống có phần say, ngay cả vành mắt đều hồng. Nổi giận đùng đùng nói với Vương phi: “Thấu Ngọc, ngươi hôm nay vì sao không được ta cho phép, lại tự chủ trương đem núi Chung Nam đem cho Khổng tước tộc? Ngươi đây là phá hư chuyện lớn của ta! Ngươi thuận theo Ưng vương khiêu khích, làm ta ở trước mặt mọi người không thể cúi đầu, được như ý xong liền đắc ý không thôi! Ngươi cư nhiên còn mở lời giúp hắn, thật là tức chết ta!”

Hạc vương phi mày chau mặt ủ nói: “Vương thượng, thiếp thân lúc đó cũng là bất đắc dĩ. Chắc chắn vương thượng cũng phát hiện rồi, Duệ Nhi đối với Khổng Kích. . . có chút tâm tư không nên động, nếu như mạnh mẽ giữ hắn lại trong Hạc tộc, sợ là hôn sự của Duệ Nhi sẽ không thể tiến hành Nô tì cả gan, đem núi Chung Nam thưởng cho hắn, chính là muốn làm cho hắn đi thật xa, đừng gây trở ngại tiền đồ của Duệ Nhi!”

Hạc vương sắc mặt có phần buông lỏng, nhưng chớp mắt lại tức giận: “Đều là ngươi sinh tốt con trai! Ta Hạc tộc vương tương lai làm sao có thể có đoạn tay áo?” Vương phi vội vàng nói: “Vương thượng, Duệ Nhi nhất định không phải đoạn tay áo, chỉ là Khổng Kích kia trời sinh có chút thủ đoạn quyến rũ, cố ý câu dẫn, chúng ta Duệ Nhi lại huyết khí phương cương, nhất thời hồ đồ mà thôi. Núi Chung Nam kia dựa sát Cực Nam, khí độc, nhiệt độc nồng nặc, từ trước đến nay là nơi chúng ta Hạc tộc lưu đày những kẻ tội ác tày trờim đem nơi đó cho Khổng Kích, gọi là phong hầu, nhưng thật ra là lưu đày a! Chỉ cần nhìn không thấy mặt, Khổng Kích tự nhiên không thể lại ảnh hưởng đến Duệ Nhi, Duệ Nhi thuận lợi cưới Ưng Lưu, không phải mọi chuyện đều tốt sao?”

Hạc vương suy nghĩ một lát, sắc mặt từ từ giãn ra, cuối cùng từ giận thành mừng: “Vương phi chiêu này nhưng cao minh. Hừ, không vì ta sở dụng, vậy vây chết ở núi Chung Nam đi. Ngày mai khiến cho lễ quan thêm chỉ, khiến Khổng Kích không có việc gì không thể rời khỏi đất phong.”

Bởi vì uống vào không ít rượu, một đêm này Hạc vương ngủ rất sâu khi hắn mở mắt đột nhiên nhìn thấy phía sau bình phong ngọc lưu ly trước giường quỳ một người. Cơn ngái ngủ lập tức biến mất, hắn vừa sợ vừa giận: “Người nào? Người nào ở đó? Vì sao không qua bẩm báo dám tự tiện xông vào bản vương tẩm cung?”

Hạc vương phi cũng giật mình tỉnh giấc, nàng vội vàng ngồi xuống, ngạc nhiên nhìn bong người phía sau bình phong một chút, do dự nói: “Là Duệ Nhi sao?”

Người nọ cung kính dập đầu một cái: “Là nhi thần!”

Hạc vương thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói: “Ngươi sáng sớm phát cái gì điên? Không nói một lời xông tới, có chuyện gì quan trọng sao?” Hạc vương phi cũng lập tức vẻ mặt u sầu. Nàng gả cho Hạc vương nhiều năm như vậy chỉ sinh được Hạc Duệ như vậy duy nhất con trai bảo bối, tự nhiên là lúc nào cũng đưa hắn đặt ở đầu quả tim thương yêu, như vậy bảo bối trong bụng nghĩ muốn cái gì, làm mẫu thân sao có thể không biết? Nàng trong lòng đoán được con trai đã nhập ma chướng lúc này mười phần có chín là muốn xoá bỏ đám hỏi cùng Ưng tộc. Nàng không quan tâm dến đầu tóc rối tung dung nhan không chỉnh, vắt hết óc suy nghĩ khi con trai nói ra những lời khiến trượng phu giận tím mặt sẽ làm sao hòa giải, khiến trượng phu bớt giận.

Nhưng mà lời Hạc Duệ nói ra lại khiến nàng lập tức ngây dại.

“Phụ vương, mẫu phi, xin thứ cho nhi thần không trạng. Nhi thần đối với Ưng tộc công chúa vừa gặp đã yêu, vì vậy muốn xin phụ vương ân chuẩn, sớm hướng Ưng tộc cầu thân, sớm ngày cưới công chúa vào cửa.” Phía sau bình phong, Hạc Duệ cất cao giọng nói.

Hạc vương nghe vậy hết sức vui mừng cười ha ha nói: “Đứa bé ngoan! Ngươi thỉnh cầu có gì khó khăn? Con ta tài hoa như vậy, ta xem Ưng vương lão nhi căn bản cũng không nghĩ đem con gái mang về. Ngươi cứ yên tâm trở về chờ, vi phụ lập tức đi tìm Ưng vương trao đổi các ngươi hôn sự!” Sáng sớm tinh mơ, con trai hắn coi trọng nhất lại lo lắng tặng hắn một kinh hỉ lớn như vậy, Hạc vương thật sự là vô cùng vui vẻ. Hạc vương phi càng vui mừng đến mức không biết như thế nào cho phải, liên tục bảo Hạc Duệ yên tâm trở về chờ đợi. Hạc Duệ nghe vậy liền dập đầu tạ ơn bởi vì cách bình phong, Hạc vương cùng vương phi cũng không từng nhìn thấy, con trai của hai người sau một đêm không ngủ, sau khi đứng dậy hai tròng mắt huyết hồng bước đi lảo đảo, dáng vẻ bi thương vô cùng.

Chỉ ba ngày sau, Hạc tộc thế tử Hạc Duệ cùng Ưng tộc công chúa Ưng Lưu cử hành đại hôn, thiên hạ vũ cầm đều sai sứ giả đến núi Thái Hành chúc mừng, náo nhiệt vô cùng.

Nhưng mà đại hôn này tiến hành quá mức vội vàng, các tộc sau khi thu được thiệp mời, không thể không ra roi thúc ngựa đưa lên quà mừng, dù vậy cuối cùng cũng có mười mấy tộc bởi vì đặc biệt xa xôi, sứ giả dùng hết khí lực chạy đi cũng không thể bắt kịp tiệc rượu trong hôn lễ Ngay cả tân khách có mặt trong miệng không lúc nào ngừng nói những câu chúc phúc cát tường như “Chúc mừng chúc mừng, quả thật là một đôi bích nhân” “Giai ngẫu thiên thành, thật là một đoạn giai thoại“, nhưng sau lưng đều chế nhạo hôn sự này thật sự quá mức lỗ mãng qua loa, ưng hạc hai tộc xưng là đại tộc nhưng hôn sự này lại làm được thật là hồ đồ lại mất mặt.

“Chưa thấy qua nhà ai hôn sự làm như vậy vội vàng, nạp thải, vấn danh, nạp cát, có lẽ là một chuyện cũng không kịp lo liệu, Ưng vương đã vội vàng đem con gái trang điểm trang y nhét vào hồng kiệu rồi. . . Chẳng lẽ là có ẩn tình gì sao? nếu không làm sao lại đến nước này? Cho dù là nhà người bình thường trong tộc chúng ta gả cưới, cũng không từng qua loa như vậy!” Trong bữa tiệc, ánh mắt các tân khách nhìn một đôi người mới lễ phục đỏ thẫm mập mờ, nói nhỏ bên tai nhau, trên mặt có nụ cười ái muội không rõ. Ưng vương cùng Hạc vương loại nào nhĩ lực, những chuyện này nói nhỏ nghĩ không nghe thấy cũng khó, chỉ là ngại cho tiệc cưới không tốt nổi giận, chỉ làm như tai điếc mà thôi.

Ưng vương thật ra cũng có chút hối hận lúc đó một hơi đáp ứng Hạc vương mau chóng tiến hành hôn lễ, hôm nay hôn sự đều nhanh thành chuyện cười cho thiên hạ, chẳng qua là khi nhìn rể hiền hắn mới thoải mái một chút: “Thôi thôi, đã tiểu tử này chờ không được muốn kết hôn A Lưu, A Lưu lại vô cùng vừa ý hắn, thật sự là rất khó được. Làm phụ thân, làm sao có thể không thành toàn con gái đâu!” Hắn tự nhận lòng dạ bằng phẳng, nét mặt liền trở nên hào phóng rộng lượng, đối với các tân khách thì thầm nói nhỏ cũng là có thể làm như tai điếc, làm như không thấy. Mà Hạc vương cùng Hạc vương phi chỉ cầu Hạc Duệ có thể sớm một chút lập gia đình, đối với những lời bàn tán này tự nhiên là có sức miễn dịch, nhưng thật ra Hạc vương vài vị trắc phi cùng vương tử lại nín cười đến đau bụng, bởi vì có chút bồ đào chua trong bụng, nên nói lại so với kia những tân khách kia càng khó nghe.

Nói chung, cuộc hôn lễ này tiến hành rất thuận lợi. Tân lang quan một thân đỏ thẫm cát phục càng lộ ra phong thần như ngọc, ngoại trừ sắc mặt hơi lạnh một chút, nghiêm túc một chút, thật sự là giống như người ngọc, chọn không ra một chút khuyết điểm nào. Hạc vương phi hai mắt đẫm lệ nghĩ, khắp thiên hạ cũng tìm không ra tân lang quan tuấn lãng như con ta, thật là tiện nghi Ưng Lưu này điêu ngoa bốc đồng công chúa, trong bụng lại có chút vì con trai không đáng giá.

Khổng tước tộc sớm đã đưa lên quà mừng trước giờ, nhưng không ai đến dự tiệc. Hạc Duệ nghĩ, có lẽ là vội vàng lên đường, toàn tộc đều bận rộn thu thập hành lý. trong lòng một mảnh thê lương, may mà uống không ít rượu, sắc mặt ngược lại hồng nhuận, không người phát hiện khác thường.

Khách khứa tan hết, Ưng Lưu đầu đội khăn voan màu đỏ ngồi ở trong tân phòng chờ phu quân mình đến. Từ trước đến nay luôn luôn kiêu căng nàng lúc này lại có tiểu nữ nhi kiều thái, xấu hổ cúi đầu không nói, trong lòng như nai con loạn chàng. Lúc đầu phụ thân không chịu nhanh như vậy khiến nàng cùng Duệ ca ca thành thân, ít nhiều nàng cố gắng tranh luận, thậm chí dùng cả dọa tự sát, phụ thân mới bất đắc dĩ đồng ý. Nàng chính là nghĩ nhanh lên một chút gả cho Duệ ca ca, mà Duệ ca ca nếu cũng trúng ý nàng, cũng muốn nhanh lên một chút cưới nàng, nàng liền có thể một chút cũng chờ không được muốn gả đi. Nàng thích Hạc tộc mọi người ở đây tao nhãm cao lớn tuấn túm lại đối với nàng vô cùng tốt, Hạc vương phi đặc biệt thích nàng, còn khen nàng ngây thơ hồn nhiên động lòng người làm người ta thương yêu đâu! Không giống Ưng tộc, chỉ có a nương thật lòng thương yêu mình, sau khi a nương từ thế, ngoại trừ phụ thân có vài phần trân trọng ra, mọi người thấy nàng đều tị như ôn thần, bản thân những chuyện điêu ngoa tàn nhẫn, chẳng qua là miệng cọp gan thỏ, một tầng áo giáp che chở bản thân mà thôi. Lúc này, nàng lòng đầy vui sướng muốn đang trong Hạc tộc bắt đầu một cuộc sống mới, không bao giờ điêu ngoa nữa, không bao giờ cố tình gây sự nữa, đối với Duệ ca ca tốt, đối với mọi người tốt.

Tiếng đồng hồ nước cứ vang lên, không biết đợi bao lâu. Ban đêm ở núi Thái Hành rất lạnh, hai chân của nàng đã đông lạnh đến chết lặng, nến đỏ cũng đã tắt, nàng ngẩng đầu hy vọng phu quân vẫn chưa tới. Nàng dần dần bắt đầu nghi ngờ cùng sợ hãi, muốn dùng tay kéo khăn voan màu đỏ vướng bận xuống, hét lên một phen, nhưng mà nàng không dám, nàng vừa mới quyết tâm muốn làm nhàn tĩnh tao nhã người con gái đẹp và thuỳ mị rồi.

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng bước chân nhỏ truyền đến, trái tim nàng thở phảo, khóe miệng nổi lên cười: “Nhất định là Duệ ca ca, hôm nay nhiều người như vậy, huynh ấy xã giao đến bây giờ cũng là bình thường. Ừm, huynh ấy hôm nay uống nhiều rượu như vậy, chắc hẳn là đã say, chờ một chút nữa huynh ấy yết khăn voan rồi, ta sẽ hầu hạ huynh ấy uống canh giải rượu.” Người nọ đi tới trước mặt nàng, nàng lòng đầy vui sướng, nhưng mà xuyên qua phía dưới khăn voan, nàng thấy một đôi giày thêu nhỏ, lập tức kinh nghi bất định.

“Thế tử phi, thế tử nói, hắn sẽ không tới, mời ngài sớm đi nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai, hắn sẽ đến mời ngài cùng đi kính trà cho vương thượng, vương phi!” Đây là giọng nói của Cầm Tâm tỳ nữ bên người Duệ ca ca, mang theo thương hại.

“Vì sao?” Nàng nhịn lại nhẫn, cũng rốt cuộc nhịn không được nữa, chỉ cảm thấy máu đều xông lên đỉnh đầu, một tay giật khăn voan xuống, Cầm Tâm lui lại một bước, bị dữ tợn cùng vặn vẹo trên mặt nàng hù dọa. Cầm Tâm nơi nào hiểu rõ Ưng Lưu lúc này tuyệt vọng cùng thống khổ, cảm giác âm u bị vứt bỏ lại một lần nữa mạnh mẽ che phủ trái tim nữ tử vừa mới hạ quyết tâm muốn làm thục nữ. Nàng chỉ là thầm nghĩ vị công chúa này quả nhiên hung ác độc địa đúng như lời đồn, nơi nào xứng đôi với thế tử cao quý như thiên nhân? Vừa rồi một chút thương hại lập tức biến mất,, giọng nói cũng lập tức trở nên lãnh đạm không kiên nhẫn: “Ý nghĩa của thế tử chắc hẳn thế tử phi đã hiểu, như vậy nô tì xin cáo lui!”

Ưng Lưu khóc một đêm, khó hiểu, tuyệt vọng, phẫn nộ, đem tất cả đồ đạc trrong phòng tân hôn đều đập bể. Ngày thứ hai khi Hạc Duệ tới, nàng cao ngạo liếc nhìn hắn, chuẩn bị cho hắn cơ hội giải thích, nhưng mà Hạc Duệ nhìn tân phòng một mảnh bừa bãi một chút, lại cũng không nói một câu, xoay người đi. Ưng Lưu không thể một người đi kính trà cho cha mẹ chồng, nàng cũng không biết nên như thế nào đối mặt trưởng bối, là khóc kể hay là đóng vai nhu thuận ẩn nhẫn? Thị nữ của hồi môn bên cạnh cũng không, không ai giúp nàng quyết định. Vì vậy nàng nhát gan chạy thoát, một người ở trong núi Thái Hành cao ngút đi dạo một ngày đêm. Chờ khi nàng trở lại, mới phát hiện đem bản thân bức đến tuyệt cảnh, lúc đầu không hề nghi ngờ là lỗi của Hạc Duệ, nhưng mà vừa rồi mất tích, mọi người cư nhiên đều chỉ trích nàng, tất cả đều nói “Chỉ biết ngươi là loại nữ nhân điêu ngoa, ngươi nơi nào xứng làm Hạc tộc thế tử phi”, vẫn luôn yêu thương mình Hạc vương phi càng cay nghiệt đến khó tin, ánh mắt nàng nhìn Ưng Lưu giống như đang nhìn một nữ nhân thấp hèn đê tiện nhìn bản thân con trai lại giống như hoa sen bị nước bùn làm bẩn. Nàng một thân một mình, bất đắc dĩ chỉ có thể để xuống tư thái, cầu cứu nhìn về phía Duệ ca ca của nàng, nhưng mà hắn lại như kẻ mất hồn mất vía, chờ ánh mắt rốt cục rơi vào trên người nàng, lại lạnh lùng giống như hàn băng, khiến tim nàng như rơi thẳng vào hầm băng. Vì sao? Không phải ngươi nói đối với ta vừa gặp đã yêu, hy vọng có thể mau chóng thành hôn sao? Vì sao chỉ mới một đêm, mọi thứ đều thay đổi?

Mấy tháng liên tục, Hạc Duệ chưa từng bước vào phòng tân hôn nửa bước, khiến trong tộc thì thầm rỉ tai, ánh mắt nhìn Ưng Lưu mang theo thương hại, nghiên cứu cùng hiếu kỳ. Ban đầu, nàng còn có thể phẫn nộ cùng phản kích, nhưng về sau lại dần dần chết lặng, mỗi ngày giống như cái xác không hồn tiếp tục tồn tại. Nhưng mà dị trạng này cuối cùng cũng truyền tới trong tai Ưng vương ở xa nghìn dặm, lúc đầu hắn tự nhiên là đau lòng, tức giận mà khó xử, tự mình viết một phong thư cho Hạc vương, tìm từ nghiêm khắc mà kịch liệt, trước mặt Ưng tộc, Hạc vương không thể không đem Hạc Duệ hung hăng răn dạy một trận, Hạc Duệ đồng ý mỗi ngày ở trong phòng Ưng Lưu, việc này cuối cùng cũng có thể ngừng lại.

Nhiều năm sau, Ưng vương mới biết được thì ra con rể chưa từng thích con gái mình, nhưng khuê nữ gả ra ngoài giống như hắt nước khỏi bát, cũng không tốt chen tay vào chuyện trong phòng con gái, chỉ đem con gái xấc láo chọc giận phu quân, chính mình cũng bất lực. Hơn nữa trắc phi yêu thích lại cho hắn thêm một đôi trai gái, dần dần cũng sẽ không quá quan tâm chuyện con gái lớn nữa. Đến lúc này, Ưng Lưu ở trong Hạc tộc triệt để tứ cố vô thân. Mỗi ngày, Hạc Duệ cũng đến trong phòng, chẳng qua là ngủ ở gian ngoài, hai người năm này tháng khác không lời nào để nói, triệt để tương kính như băng. Nhưng mà điều duy nhất khiến Ưng Lưu khó hiểu chính là, loáng một cái nghìn năm qua đi, Hạc Duệ sớm đã bước lên ngôi vị Hạc vương, nhưng lại chưa từng nạp trắc phi. Nàng cuối cùng biết vì sao hắn đi đến bước này, không khỏi cười nhạt, cười đến nước mắt rơi như mưa. Nhìn mẹ chồng vì muốn ôm cháu trai mà gấp trắng đầu, tiền nhiệm Hạc vương phi, càng cảm thấy đời người thật sự là một vở kịch hài, thì ra bản thân cũng là một con cờ buồn cười nhất. Oán khí nhưng lại bình thản không ít, nhìn lại Hạc Duệ cả ngày lạnh lùng nghiêm nghị khiến người người sợ hãi, lại chậm rãi có chút thương hại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hãy khiến thời gian đảo ngược nhìn xem chuyện gì đã xảy ra khi Hạc Duệ đại hôn.

Một ngày kia, Hạc Duệ quả thật là uống quá nhiều, hắn gần như là ai đến cũng không từ chối, mỗi một chén đều uống vừa nhanh vừa vội. Sau khi khách khứa tan đi, Hạc vương cùng vương phi còn đang xã giao tiễn khách, hỉ nương vui cười đi đến mời tân lang quan vào động phòng, lại bị hắn một tay đẩy ra, tự mình xoay người từ thiên môn chạy đi, thất tha thất thểu đi ra sau núi. Rượu hoa lê thượng hạng tác dụng chậm cực lớn, hắn cảm thấy mơ hồ, cố gắng ngự gió đêm mà đi, chỉ muốn đêm nay chạy tới trước mặt người nọ, nhìn hắn, hỏi hắn làm như vậy, hắn vừa ý rồi chứ, vui vẻ chứ?

Nhưng mà vẫn là đã muộn. Khi hắn đến nơi ở của Khổng Kích phía sau núi, hoảng sợ phát hiện sớm đã là người đi nhà trống. Cửa chính mở rộng, sân trống chi có dãy đào trụi lủi. Gống như sấm sét giữa trời quang, ý say lập tức toàn bộ biến mất trong lòng chậm rãi dấy lên hận ý ngập trời, có bao nhiêu yêu, thì có bấy nhiêu hận. Vì sao phải sốt ruột rời khỏi như vậy? Vì sao không chút do dự, không có một chút do dự? Ngươi có từng nghĩ tới ta sẽ như thế nào sao?

Thiếp thân thị nữ Cầm Tâm vội vàng đuổi theo Hạc Duệ mà đến bị thế tử vẻ mặt dữ tợn dọa sợ ngây người, hắn một thân hỉ bào đỏ như máu, hai mắt cũng đầy tơ máu, giống như nhập ma, dưới ánh trăng tản ra tà khí. Khi nàng lại nhìn trong sân trống rỗng, trong bụng thở dài một hơi, liền hiểu ra ~~ thì ra Khổng công tử đã mang theo tộc nhân rời đi.

Nàng dè dặt tiến lên, sợ hãi hỏi: “Thế tử, ngài thế nào? Hỉ nương bên kia thúc dục ngài đi động phòng đâu?”

“Đi nói cho cái kia Ưng Lưu, đêm nay ta không tới.” Hạc Duệ lạnh lùng nói.

Cầm Tâm kinh hãi: “Thế tử, việc này làm sao được? Nếu như Ưng vương biết làm sao chịu để yên?”

Hạc Duệ tức giận quát: “Dài dòng cái gì? Còn không mau đi!”

Cầm Tâm run cầm cập, bước chân phù phiếm rời đi.

Một đêm kia, Hạc Duệ ngồi trong phòng trống mà Khổng Kích từng ở, một đêm không ngủ. Đến khi ánh mặt trời chiếu vào khoảng không lạnh lẽo trong sân thì hắn mới vẻ mặt đầy sương đi ra. Từ đó, tao nhã như gió xuân Hạc tộc thế tử tìm không thấy nữa, đêm hôm đó, hắn chôn cất tình yêu cùng kích tình của mình, cũng chôn cất nụ cười cả đời của mình.

Một đêm kia, trong khi Hạc Duệ vẻ mặt thê lương ngồi ở trong phòng Khổng Kích nhớ lại chuyện cũ, Khổng Kích đang mang theo hơn nghìn tộc nhân chạy đi như điên đến núi Chung Nam. Khi tảng sáng, trưởng lão được tôn kính nhất trong tộc không thể không đề nghị Khổng Kích dừng lại nghỉ ngơi. Một ngày đêm bay nhanh, các tộc nhân đều đã mệt mỏi không chịu nổi, không ít ấu tử cùng phụ nhân đã xuất hiện dấu hiệu mất nước do cảm nắng mà đường đi xa xôi nơi đây cách núi Chung Nam còn có vài ngày lộ trình, càng đi về phía Nam càng nóng, như vậy tiêu hao thể lực thạt sự không thích hợp.

Vẫn luôn mất hồn mất vía Khổng Kích nhìn thấy mẫu thân tiều tụy cùng tộc nhân nét mặt phong sương ánh mắt mệt mỏi, rốt cục giật mình, mấy ngày vẫn chìm đắm trong đau khổ vì mất đi người yêu thế nhưng quên sứ mệnh trên vai hắn. Nhiều tộc nhân như vậy hi vọng mình đưa bọn họ tới thế giới mới bắt đầu cuộc sống mới, mà bản thân lại giống như chạy trối chết, chỉ nghĩ thoát đi ánh mắt của người kia, không để ý sự an nguy của tộc nhân, làm sao xứng làm một tộc đứng đầu? Vì vậy hắn ra lệnh tại chỗ cắm trại, mà một lần cắm trại cũng là hai ngày.

Hai ngày này Khổng Kích triệt để im lặng, ngồi ở trong lều vải thường xuyên nhìn về phía núi Thái Hành, không người nào biết hắn trong lòng nghĩ gì. Chỉ có từ nhỏ thị nữ hầu hạ bên người Phù Liễu có biết một hai, ánh mắt nàng nhìn về phía hắn, thương tiếc cùng bất đắc dĩ. Hai ngày sau, Khổng Kích vẻ mặt phấn chấn đi ra lều vải, hô to: “Các nhi lang(1), nên khởi hành!”

Đến lúc này, vị vương khai quốc được Khổng tước tộc vĩnh viễn ghi chép trong sử sách quỳ bái cuối cùng cũng chân chính bước trên con đường dài thành lập tông miếu xã tắc của hắn.

Trong khí độc dày đặc, tứ phía nguy cơ núi Chung Nam, hắn lấy tốc độ nhanh như chớp, cuồng phong bão táp thu phục dị tộc xung quanh trăm dặm, đem yêu ma quỷ quái hoành hành trong núi toàn bộ ném vào Cực Nam, khiến chúng không dám bước vào núi Chung Nam nửa bước, lúc này, người trong thiên hạ mới hiểu được, thì ra vị này tuấn mỹ phi thường khổng tước tộc thiếu chủ am hiểu nhất không phải là múa, mà là kiếm. Hắn thiết huyết thủ đoạn, khiến khổng tước tộc trong trăm năm ngắn ngủi uy danh đại chấn. Dần dần, vô số dị tộc đến tìm nơi nương tựa, khổng tước tộc thế lực cuối cùng mở rộng tới phạm vi nghìn dặm, mơ hồ có đại tộc khí tượng. Nhưng mà Khổng Kích đối với chủ cũ Hạc vương lại giống như cực kỳ cung kính, không chỉ bản thân cẩn tuân chỉ dụ tuyệt đối không xuống núi, hàng năm tuế cống(2) cũng đều sớm sai người đưa tới, sứ giả ngôn hành đều cực kỳ ti cung(3), khiến Hạc vương hết sức vừa lòng.

Khi đó, Khổng Kích bắt đầu mang theo tộc nhân có tay nghề xây dựng Linh Tước cung, thề muốn làm nó ngạo thị thiên hạ. Linh Tước cung chín trăm chín mươi chín tòa cung điện, mỗi gian đều là hắn tâm huyết, nhưng mà chỉ có một gian cuối cùng là viện trúc do hắn tự tay xây trong ba tháng, ngay cả một gian tiểu viện trên đỉnh Chung Nam cũng vậy, hắn ngày ngày một mình ở tại nơi cao không thắng hàn kia. Khi đó trong viện trồng đầy hoa đào, mỗi lần đến ba tháng mùa xuân, trong sân đều hoa đào như tuyết, rảnh rỗi hắn lại ở trong viện múa kiếm. Kiếm không phải kiếm tốt, nhưng cũng không khiến nam tử tuấn mỹ này mất đi nửa phàn quang hoa, vẫn như cũ khiến cho Phù Liễu nhìn trộm đến hoảng hốt thất thần. Về sau, hắn lại ở đối diện đỉnh thác Cửu Điệp xây dựng Khúc Thương đình, thường xuyên ở nơi này ngồi, người nào cũng không cho đến gần. Khi trở về thường thường vẻ mặt thê lương, khiến Phù Liễu đau xót khó nhịn, nước mắt ướt đẫm áo.

Bởi vì sự vật phức tạp, trưởng lão trong tộc tăng lên đến mười vị. Người càng nhiều, ý kiến cũng nhiều hơn, những trong này thường xuyên vì việc nhỏ như hạt vừng tranh đến mức mặt đỏ tía tai, nhưng chỉ có ở trong một việc đồng tâm hiệp lực, chính là khuyên nhủ Khổng Kích sớm ngày cưới vợ sinh con. Khi đó khổng tước tộc đã có tiểu tộc đến, các tộc mỹ nữ đem núi Chung Nam tô vẽ thành một mảnh tươi đẹp, nhưng thiếu chủ trẻ tuổi lại không vừa ý một ai, thậm chí ngay cả nha hoàn cũng không chịu thêm một người, việc này truyền ra quả thực là khiến người ta chê cười! Mấy năm trước thiếu chủ vẫn lấy lý do trong tộc công việc bề bộn, không muốn lập gia đình làm lý do từ chối, về sau mẫu thân của thiếu chủ qua đời lại khiến hắn lập thề vì mẫu chịu tang trăm năm. Lúc này hiếu kỳ đã qua, khổng tước tộc đang trong thiên hạ rất có uy danh, nếu không lập gia đình, vô duyên vô cớ lại khiến người trong thiên hạ sinh nghi.

Khổng Kích không chịu nổi mười vị trưởng lão ngày ngày bên tai thúc giục, ở năm thứ tám trăm phân đất phong hầu, cuối cùng cũng thành thân, vương phi là. . . Phù Liễu. Đúng vậy, chính là nha hoàn từ nhỏ hầu hạ hắn! Mặc dù các trưởng lão đối với việc này cực kỳ bất mãn, cho rằng hẳn là nên nhờ đám hỏi mở rộng khổng tước tộc thế lực, nhưng mà mỗi lần nhìn Khổng Kích song tấn(4) nhàn nhạt sương trắng, ai cũng không đành lòng dày vò chàng thanh niên cúc cung tận tụy vì tộc phục hưng. Phù Liễu chân thân một con chim sơn ca bình thường, tuy rằng không phải quý tộc, nhưng thắng ở đối với thiếu chủ trung tâm như một, khó được thiếu chủ bản thân vừa ý, vì vậy trưởng lão hội giãy dụa một lát liền đồng ý. Hôn sự mặc dù điệu thấp, nhưng cũng làm vô cùng náo nhiệt, thiên hạ vũ cầm tộc hơn phân nửa đều phái sứ giả đến đây chúc mừng. Thậm chí Ưng tộc cũng có quà mừng, nhưng mà Hạc tộc đối với chuyện này không chút phản ứng. Khi đó Hạc vương đã là Hạc Duệ, thiên hạ vũ cầm khó hiểu chính là, mặc dù khổng tước tộc từng Hạc tộc tôi tớ, nhưng hôm nay bộ tộc cánh chim đã cứng, Hạc tộc chẳng lẽ còn không chịu nhận rõ hiện thực sao? Không nên bày ra thái độ xem thường nha?

Một ngày kia, Khổng Kích khó được tận tình hoan ẩm, quay lại tân phòng còn sai người đưa tới “Viên niên cựu mộng” ủ bằng hoa đào tiếp tục uống, hắn cười ha ha với Phù Liễu nói: “Bọn họ căn bản không biết nguyên nhân trong đó. Thật ra hắn chỉ là hận ta, ngươi biết không? Hắn vĩnh viễn hận ta, vĩnh viễn sẽ không chúc phúc cho ta. Ha ha, thật ra ta cũng hận bản thân. Ta không xứng nhận được hạnh phúc. Phù Liễu, xin lỗi, ta vẫn giống đem ngươi là muội muội, cuối cùng lại phụ ngươi! Ngày sau, chúng ta vẫn giống như trước chung sống được chứ? Ta đi phòng bên ngủ.”

Phù Liễu dịu dàng ngăn trở hắn, hầu hạ hắn ngủ, bản thân lại đang bên giường ngồi một đêm, nghe hắn thì thào cái tên kia một đêm, nói vô số xin lỗi, Phù Liễu nước mắt rơi như mưa. Mặc dù không chiếm được tim hắn, thế nhưng đạt được người này, bản thân cũng nên thoả mãn.

Ở núi Thái Hành cách xa mấy nghìn dặm, đêm hôm đó, cũng có một người uống rượu say mèm. Khi hắn ngày kế tỉnh lại, phát hiện chính mình ngủ ở trên giường cưới chưa bao giờ ngủ, bên cạnh đúng là vương phi trên danh nghĩa của mình, trên giường có lạc hồng, nhắc nhở hắn đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Hắn ngây dại, trong lòng lại dâng lên nỗi thống khổ mới. Mặc dù người yêu của hắn sớm đã phản bội hắn, thế nhưng khi thân thể hắn cũng làm hành động phản bội tương tự. Như vậy, người kia sẽ không thiếu hắn gì nữa, tất cả yêu hận thật sự muốn đến đây xóa bỏ sao? Hắn đột nhiên vô cùng sợ hãi, hắn sợ mất đi những hồi tưởng cuối cùng có thể gắn bó giữa hai người.

Ưng Lưu vô cùng bình tĩnh khiến chính mình sợ hãi, nàng chịu đựng thân thể đau đớn chậm rãi đứng lên, Hạc Duệ thấy trên cổ, trên cánh tay nàng đều có ứ xanh, xem ra đêm qua thật sự là thô lỗ rồi. Ưng Lưu buông mắt xuống bình tĩnh nói: “Vương thượng, đêm qua ngài chỉ là uống say. Lúc này có thể để thiếp thân đi rửa mặt chải đầu sao?” Hạc Duệ trong bụng có chút áy náy, chuyện này dù sao cũng là mình sai, đem lòng đố kị đều đổ lên người nàng. “Cái này, ta không nên nhe vậy với ngươi! Ngươi nghĩ muốn cái gì bồi thường?” Hắn nghe thấy mình khó được nói lắp.

“Bồi thường? Vương thượng, cùng thê tử của ngài ngủ cần cái gì bồi thường sao?” Ưng Lưu giống như nghe thấy chuyện gì khó tin, cười ra tiếng. Hạc Duệ sắc mặt trầm xuống, có chút chán nản, liền không nói thêm. Mà Ưng Lưu lại đột nhiên mềm xuống, dịu dàng nhìn Hạc Duệ: “Vương thượng, ban cho ta một đứa trẻ đi, nếu như ngài đồng ý, ngài có thể coi hắn là bồi thường. Nếu như còn như vậy đi xuống, ta không biết khi nào chính mình sẽ thành kẻ điên.” Hạc Duệ trong lòng chấn động, hắn đã thương nàng đến tận đây sao? Nhìn ánh mắt chăm chú đầy hi vọng của nàng, hắn lại ma xui quỷ khiến nói: “Tốt.”

Ba năm sau, Hạc vương trưởng tử ra đời, gọi là Hạc Ký, toàn tộc chúc mừng.

Cùng năm đó, Khổng Kích cùng Phù Liễu thu dưỡng một nhi tử quý tộc trong tộc, gọi là Khổng Việt, cũng phong làm thế tử.

Hai trăm năm sau, khổng tước tộc huyết mạch sung túc, cánh chim cứng cáp, Khổng Kích chính thức phát công văn đi chiêu cáo thiên hạ, chiếm đất phong vương, không hề tuế cống Hạc tộc, thiên hạ đều kinh, đều nhìn Hạc tộc như thế nào làm khó dễ.

Quả nhiên, Hạc vương giận dữ, tự mình dẫn năm nghìn tinh binh đi núi Chung Nam thảo phạt khổng tước tộc. Thiên hạ vũ cầm đều suy đoán, lần này núi Chung Nam sợ là không thiếu được một phen gió tanh mưa máu. Ngay cả từ trước đến nay rất ít quan tâm tranh chấp Phượng tộc đều phái sứ giả đi hòa giải, hi vọng hai tộc có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.

Có lẽ là thừa Phượng tộc sứ giả mặt mũi, Hạc vương lệnh năm nghìn tinh binh đóng quân ở dưới núi Chung Nam, tự mình mang theo hai tùy tùng lên núi Chung Nam. Người người đều nói Hạc vương điên rồi, như vậy sơ xuất, chẳng lẽ vẫn còn đem khổng tước tộc là tôi tớ ngày trước sao? Sợ là cũng bị Khổng tước vương bắt lại lalfm con tin. Đoán chừng năm nghìn tinh binh kia ít ngày nữa sẽ đánh lên núi Chung Nam, sau đó một phen chém giết huyết tẩy. Nhưng mà ba ngày sau, ngoài dự đoán người trong thiên hạ, Hạc vương mang theo tùy tùng hoàn hảo không tổn hao trở về, tuyên bố lui binh. Trở lại Hạc tộc cũng phát công văn đi chiêu cáo thiên hạ, chính thức thừa nhận Khổng Kích phía nam xưng vương, hai tộc đã đặt quan hệ ngoại giao. Ba ngày kia xảy ra gì vậychuyện gì đã thành cau hỏi cực lớn trong lịch sử vũ cầm tộc, là điều gì lại khiến Hạc vương có thể hiệu lệnh hơn nửa vũ cầm thiên hạ sửa dự tính ban đầu, đơn giản thừa nhận cử chỉ đại nghịch bất đạo của khổng tước tộc? Điều này khiến vô số vũ cầm tộc sử quan đau khổ truy tìm mà không có đáp án.

Thật ra, ba ngày kia, chuyện gì cũng không xảy ra. Hạc Duệ chỉ là ở trong tiểu viện trên đỉnh Chung Nam, nhìn Khổng Kích múa kiếm hai ngày, một ngày cuối cùng, bọn họ cả ngày đứng ở Khúc Thương đình. Bọn họ thậm chí không hề nói gì, chuyện tới hôm nay, nói gì cũng không cách nào vãn hồi.

Đi phía trước, ánh mắt lạnh như sương Hạc Duệ thật lâu dừng ở mái tóc đã nhiễm hoa sương của Khổng Kích. Nhiều năm tiết kiệm, kham khổ mà lo lắng hết lòng cuộc sống dã làm nam tử tuấn mỹ trước mặt nhuộm màu phong sương, cũng làm hắn trở thành một đế vương uy nghiêm trầm ổn, tùy ý đứng liền giống như lợi kiếm không ra vỏ. Nam tử một thân Cẩm Liệt nhất vũ kinh thiên hạ cuối cùng chỉ có thể ở trong hồi ức của hắn. Im lặng hồi lâu, hắn cuối cùng nhìn hai mắt Khổng Kích nói: “Thật ra, ta chỉ lấy danh này đến đây xem ngươi.”

Khổng Kích buông mắt xuống nói: “Ta biết.”

Hạc Duệ nói: “Ta chỉ muốn biết, ngươi đã từng hối hận sao?”

Khổng Kích không trả lời, hắn chuyển tầm mắt. Sau đó hắn nghe thấy Hạc Duệ khẽ cười nói: “Ta đi đây.” Cư nhiên thật sự xoay người rời đi.

Khổng Kích nhìn bóng lưng của hắn, ta ân hận sao? Đúng vậy, ta rất hối hận. Ngay cả chiếm đất xưng vương, ta cũng không cách nào chạy trốn nỗi hối hận đó. Nếu như thời gian đảo ngược, ta nhất định phải tùy hứng một chút, không hề gánh vác nhiều gánh nặng như vậy, chỉ an tâm dựa vào ngươi, Chờ đến sau này ta mới hiểu được, căn bản không cần dùng phương thức đoạn tuyệt như vậy, nếu như ta có thể đợi được đến khi phụ thân của ngươi thoái vị, ta tin tưởng ngươi sẽ không giống hắn đối với ta cùng tộc nhân của ta như hắn, nhưng mà tha thứ ta khi đó tuổi còn quá trẻ, ta chỉ tin tưởng bản thân. Ta đã vì tự cho mình là thông minh mà chịu nghiêm phạt chính là suốt đời cô độc.

Đương nhiên, ta không thể nói cho ngươi, bởi vì ta không muốn cho ngươi tiếp tục yêu ta, bởi vì yêu so với hận càng giày vò người, ta không nỡ để ngươi bị giày vò. Cho nên, ta thà rằng cho ngươi hận ta cũng sẽ không cho ngươi biết, ta hối ý đã thành ác mộng của ta, khiến ta ngày ngày đau lòng.

Khổng tước tộc sử ký viết:

Thiên đế Diệu Thần năm thứ tám vạn bảy nghìn bốn trăm ba mươi sáu, tiên vương Khổng Kích nhất vũ kinh thiên hạ, Hạc tộc phân đất phong hầu khổng tước tộc ở núi Chung Nam. Tiên vương Khổng Kích mang theo một nghìn hai trăm tộc nhân rời khỏi núi Thái Hành, đi đất phong, cùng các nhân tài, sau nghìn năm, cuối cùng xây dựng tông miếu xã tắc Từ đó, khổng tước tộc chiếm đất xưng vương, không hề tuế cống Hạc tộc. Hạc tộc giận dữ, Hạc tộc tiên vương Hạc Duệ tự mình dẫn năm nghìn tinh binh tấn công núi Chung Nam, sát vũ mà về, sau đó tuyên cáo thiên hạ khổng tước tộc không hề phụ thuộc Hạc tộc, hai tộc thiết lập quan hệ ngoại giao, vĩnh viễn hữu nghị.

Hạc tộc sử ký viết:

Thiên đế Diệu Thần năm thứ chín vạn một nghìn ba trăm, tiên vương Hạc Duệ đột nhiễm bệnh hiểm nghèo mà hoăng, thọ hai vạn một nghìn tuổi. Đứa con lớn Hạc Ký kế vị, bởi vì tuổi nhỏ, do mẫu thân Duệ vương phi nhiếp chính.

Khổng tước tộc sử ký viết:

Thiên đế Diệu Thần năm thứ chín vạn một ba trăm hai mươi, tiên vương Khổng Kích chiêu cáo thiên hạ, truyền ngôi cho thế tử Khổng Việt, sau đó một mình dạo chơi thế gian, không rõ tung tích, Việt vương sai người tìm khắp thiên hạ mà không được, người đời đều nói hắn đã quy ẩn thiên địa, không vào hồng trần, không hỏi thế sự.


/38