Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 104 - Chương 104

/109


“Đúng là đứa bé ngoan, một năm không gặp vẫn nhận ra được mẹ.” Nàng nghẹn ngào suy nghĩ ôm lấy hai đứa trẻ, mới phát giác mình đã không thể ôm trọn được hai đứa.

Cũng đúng thôi, hai đứa trẻ hơn hai tuổi, béo tròn như hai trái bóng cao su, đôi mắt to trong veo như nước hồi trước cũng sắp bị thịt che mất.

“Cha hai con cho các con ăn thuốc tăng trưởng cho heo à?” Hân Duyệt kinh ngạc.

Má Ngô vừa lau nước mắt vừa nói: “Thiếu nãi nãi không ở nhà một năm, đại thiếu gia sợ bọn nhỏ ăn không ngon, mỗi ngày tìm đủ cách mua thức ăn ngon, còn dặn phòng bếp nấu nhiều thịt cá cho tiểu thiếu gia và tiểu thư ăn, cho nên...... Ăn thành như vậy.”

Hân Duyệt thở dài, Vân Đình chính là như vậy, không biết làm sao biểu đạt tình cảm của mình, nên cứ liều mạng lo cái ăn, cái mặc.

Tiểu Nghiên cũng lau nước mắt: “Thiếu nãi nãi, người đã trở về rồi, ta muốn chết ... ... Huhu......”

“Nha đầu ngốc, đừng khóc.” Xoa xoa mặt của nàng.

Hai đứa trẻ bên cạnh lại bắt đầu lao nhao: “Mẹ và trong bức họa giống nhau.”

“Không, không giống đâu, bên ngoài nhìn đẹp hơn.”

Phong nhi đến kéo tay nàng: “Mẹ, người cùng xem với chúng con, phụ thân vẽ rất là khó coi.” Nó vển cái miệng nhỏ nhắn kéo Hân Duyệt đi thư phòng.

Hân Duyệt sợ ngây người, khắp phòng đều treo bức họa của nàng, có lúc trước khi kết hôn ở Dương Châu, cũng có bức tranh Thưởng mai Tề Vân Phong họa cho bọn họ, còn lại hẳn đều là bút tích của Tề Vân Đình, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc vui hoặc giận, có mùa đông mặc áo bông, cũng có mùa hè mặc quần lụa mỏng ... ...

“Mẹ, người xem, cha nói lúc này chúng con còn ở trong bụng của mẹ.” Ý nhi chỉ vào bức tranh Thưởng mai kia.

Phong nhi không cam lòng yếu thế: “Mẹ, phụ thân nói đây là một nhà chúng ta cùng đến Uyển giáo hội.” Dù sao cũng là đứa trẻ, ba chữ Uyển giao hội còn chưa nói rõ ràng.

Hân Duyệt nhìn theo ngón tay nhỏ của nó, bức họa có bốn người, Vân Đình một tay ôm Phong nhi, tay kia quàng sau lưng Hân Duyệt. Ý nhi ở trong lòng Hân Duyệt bắt lấy banh vải nhiều màu trong tay Phong nhi, Phong nhi dựa vào phụ thân che chở, giơ tay cao lên không cho cậu bé bắt được.

“Mẹ, người xem phụ thân vẽ không giống, trong bức họa béo như vậy, còn bây giờ người lại gầy như vậy.” Phong nhi cắn ngón tay làm ra chiều suy nghĩ.

“Béo mới đẹp.” Ý nhi làm bộ dáng ông cụ non.

Khó trách, đứa trẻ nhỏ như vậy có thể nhớ được bộ dạng của mẹ, thì ra bộ dạng của nàng mỗi ngày đều xuất hiện trước mắt bọn chúng. Vân Đình đã chịu đựng nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm này, kể lại từng câu chuyện xưa cho bọn nhỏ, để cho bọn chúng nhớ kỹ từng chi tiết một chuyện của mẹ.

Thu Sương cảm khái: Tạo hóa trêu người, đại tẩu thật vất vả trở về, đại ca thế mà lại đi rồi.

“Tỷ tỷ, là tỷ đã trở lại sao?” Tiếng nói trong trẻo của Giang Lăng truyền đến.

Hân Duyệt quay đầu, xông vào phòng đầu tiên là Quách Diệp, nàng có luyện võ, tất nhiên thân thủ nhanh hơn Giang Lăng đôi chút.

“Đại tẩu, tẩu đã trở lại......” Cô nương kia nước mắt ào ào đổ xuống, khiến cho mắt Hân Duyệt cũng đỏ hoe.

“Tiểu Diệp, tỷ tỷ trở về là chuyện tốt, đừng khóc.” Giang Lăng giữ chặt tay Hân Duyệt, mím môi, trên mặt mừng mừng tủi tủi.

Ý nhi đã chạy tới, nắm áo Quách Diệp lắc lắc: “Dì đừng khóc.”

Phong nhi nói tiếp: “Diễn viên hí khúc mà khóc sẽ không đẹp.”

Quách Diệp xì một tiếng nở nụ cười, bình thường chính là dùng cách này dỗ nó không khóc, nay lại bị dùng ngược lại trên người mình.

Giữa trưa mọi người ăn bữa cơm đoàn viên, Hân Duyệt nhìn chỗ ngồi trống không của Vân Đình bên cạnh, trong lòng không biết là cảm giác gì. Lại đột nhiên trong lúc đó phát hiện Giang Lăng và Quách Diệp thường liếc mắt vào chỗ Vân Hải ngồi.

Ai, hai đứa trẻ đáng thương này bây giờ biết phải làm sao đây.

Tề Hưng đi theo Vân Đình đến kinh thành, nha đầu Tiểu Nghiên kia cũng thích hắn đã nhiều năm, Hân Duyệt thầm nghĩ vài mối nhân duyên này sau này phải tính cho tốt mới được.

An tâm chỉ được hai ba ngày, chuyện phiền toái liền nối gót tới.

Vài vị chưởng quầy báo lại, chiến tranh bùng nổ, mọi người đều lo tích trữ vàng bạc không dám tiêu xài, việc làm ăn của Tề gia không thể so với trước. Bây giờ, chỗ buôn bán tốt thì lời rất ít, chỗ bán không tốt thì chỉ vừa lấy vốn.

Muốn kiếm tiền chỉ có một biện pháp: Giảm biên chế.

Sống thiếu thốn, còn nuôi nhiều người, tiền công phải phát cũng nhiều, đãi ngộ của Tề gia vốn cao, bây giờ con số này cũng không ít đâu.

Vân Thụ tới hỏi đại tẩu, nàng nghĩ sơ: “Nếu mà giảm người thì có phải hay không rất tàn nhẫn.”

Lý chưởng quỹ thật thà nói: “Không dối gạt thiếu nãi nãi, những tiểu nhị đó đều là người già, ít nhất cũng đã làm ba tới năm năm, đều chỉ dựa vào phần tiền công này sống tạm qua ngày. Nếu là thật sự đuổi bọn họ về gia, quả thật......”

Vương chưởng quầy nói: “Nhưng không giảm người sẽ không có lợi nhuận a.”

“Lợi nhuận không lợi nhuận trước gác sang một bên, mọi người đều có thể ăn cơm quan trọng hơn. Ta cảm thấy nếu có thể duy trì thì trước hết cứ như vậy đi, về sau thật sự kiên trì không nổi nữa sẽ nói sau. Vân Thụ, đệ thấy sao?”

Vân Thụ thật thà tất nhiên không có tâm đuổi


/109