Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 105 - Nhịp Đập Trái Tim

/109


“Vị này chắc là Tề phu nhân?” Một vị công tử áo tím tà mị trẻ tuổi từ sau bụi hoa xuất hiện, đầu đội kim quan, tay cầm quạt giấy.

Tề Hưng vội vàng hành lễ, cũng quay đầu nói với Hân Duyệt: “Thiếu nãi nãi, vị này chính là Tấn vương thiên tuế.”

Tề Vân Đình giãy khỏi tay của nàng, cũng khom người thi lễ: “Tấn vương.”

Hân Duyệt liếc nhìn hắn một cái: “Không phải chàng mất trí nhớ sao, sao lại nhận ra Tấn vương?”

Tề Hưng đổ mồ hôi, không vội vàng hành lễ với Tấn vương, còn có thời gian liếc mắt đưa tình?

“Cái đó, thiếu nãi nãi, đại thiếu gia lúc vừa tỉnh ngay cả Tấn vương cũng không nhận ra, sau đó bọn tiểu nhân mới nói lại với ngài ấy.” Hắn liều mạng ở sau lưng ra dấu làm động tác.

Hân Duyệt không chút hoang mang làm lễ: “Thôn phụ quê mùa không hiểu biết, mong Tấn vương thiên tuế thứ tội.”

Hắn xinh đẹp cười: “Không sao, nghe nói Tề phu nhân trước giờ không câu nệ tiểu tiết, biết cách trị gia, vợ chồng tốt đẹp. Nay Tề đại nhân bị thương mất trí nhớ, tại hạ rất xấu hổ, hy vọng Tề phu nhân có thể giúp hắn hồi phục trí nhớ, bổn vương tự nhiên trọng dụng.”

Kỳ thật lời hắn nghe đồn nguyên là: Tề phu nhân hung hãn dã man, không tuân theo lễ pháp, không cho Tề Vân Đình nạp thiếp. Nhưng mà, Tề Vân Đình lại cố tình yêu thường người vợ này như báu vật, nói gì nghe nấy.

Tấn vương khó hiểu: Chẳng lẽ là thuật phòng the rất cao?

Hân Duyệt cười ảm đạm: “Thiên tuế, nay Vân Đình mất trí nhớ, không thể vì triều đình ra sức, không bằng cứ để chàng theo bọn ta về nhà thôi, như vậy mới giúp chàng từ từ nhớ ra mọi chuyện.”

Tấn vương ngồi vào trong đình nghỉ mát, lập tức có vài mĩ tì dâng trà thơm. Hắn nhiệt tình mời mọi người ngồi, Tề Vân Đình cùng Hân Duyệt ngồi ở hai bên.

Xếp quạt lại, nâng chén thưởng trà, thật đúng là bộ dáng một quý công tử hào hoa phong nhã.

“Vân Đình là nhân tài hiếm có, bổn vương sao có thể để hắn về quê mai một. Tề phu nhân cứ ở lại vương phủ, chậm rãi làm cho hắn khôi phục trí nhớ.”

Hân Duyệt muốn nói chờ hắn khôi phục trí nhớ thì trở lại cũng được mà, có điều nhìn vẻ mặt cười đến cương quyết của Tấn vương, nói vậy hắn cũng sẽ không đồng ý.

Ba ngày tiếp theo, mọi người thay nhau kể cho Tề Vân Đình chuyện trước kia, trí nhớ của hắn vẫn không hồi phục chút nào, nhưng trong đầu thật ra bị cứng rắn nhồi nhét vài thứ.

Có điều tự mình nhớ so với người khác kể tất nhiên là không giống nhau, hắn đối với Hân Duyệt vẫn không có loại thân thiết gắn bó như trước kia. Hai đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu ngược lại chiếm được cảm tình của hắn nhiều hơn.

Hân Duyệt lấy tay che mặt, buồn bực nhìn hai đứa trẻ ngồi trên đùi Tề Vân Đình, vui đùa ầm ĩ thành một đoàn.

Đó từng là vị trí của ta.

Má Ngô đến mang hai đứa trẻ đi ngủ trưa, Hân Duyệt cuối cùng có cơ hội, cao hứng xoa tay.

Sau hoa viên không người, nàng lẻn đến trên đùi Tề Vân Đình, nhào vào trong lòng, hai má kề sát ngực hắn.

Một tay hắn để trên bàn, một tay xấu hổ lơ lững giữa không trung.

“Nàng thật sự là thê tử của ta?” Vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng và không tin tưởng.

Cũng may Hân Duyệt không có ngẩng đầu nhìn, “Đương nhiên, chàng không nhớ được cũng không sao, ta sẽ không vứt bỏ chàng.”

“Ý nhi nhìn rất giống ta, Phong nhi...... ừ, cũng giống ta, có điều nàng thật sự là mẹ của chúng sao?”

“Tề Vân Đình, chàng còn dám nói những lời này nữa ta cắn chàng.” Nàng trợn mắt ngẩng đầu.

Hắn bất đắc dĩ mím môi, mặt nhăn thành trạng thái bể bãi nương dâu.

Hân Duyệt nhìn mặt hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng mềm lòng, lại dụi vào ngực hắn: “Đêm nay để cho Ý nhi và Phong nhi ngủ với má Ngô đi.”

“Cũng được, ta đi chuẩn bị tiệc tối.” Hắn đứng dậy, không chút nào lưu luyến ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, đem Hân Duyệt bỏ lại phía sau hoa viên, bước đi.

Làm nàng tức giận đến giơ chân.

Đêm nay, Tấn vương phủ đại yến quần thần. Chủ tử vui một chút, liền đem hơn trăm danh ca cơ thưởng cho quần thần.

Tề Vân Đình được tặng hai người, một đen một trắng, mỗi người mỗi vẻ.

Hân Duyệt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía trong phòng, quả nhiên không có từ chối, chim trắng dịu dàng cầm trái nho đưa đến bên miệng hắn, chim đen còn quá đáng hơn, trực tiếp lấy bộ ngực cọ mặt hắn.

“Ý nhi, đi.”

“Dạ, mẹ.” Ý nhi làm động tác nghiêm, giống như mũi tên rời cung lao vọt đi.

“Cha......” Người ta nói con vào phòng cha là không cần gõ cửa, cho dù là hoàn cảnh nào, chỉ cần nó còn chưa trưởng thành sẽ không phạm pháp.

Hai ca cơ sửng sốt, tự động né ra một chút


/109