Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 9 - Chương 9

/218


Khuấy quý nhân thật sự là một mỹ nhân.

Ai thấy nàng đều phải than thở: “Thật là đẹp!” Loại đẹp này bất luận nam nữ, đã đạt tới cảnh giới khó tả. Chính là tới giờ hoàng thượng vẫn còn thưởng thức phong thái lúc còn trẻ của Khuất mỹ nhân năm đó, trong Như Ý quán còn giữ lại một hai bức chân dung.

Năm nay thái tử hơn hai mươi, nàng ấy cũng đã bốn mươi tuổi rồi, khoé mắt đuôi mày khó tránh khỏi có chút nếp nhăn, nhưng mắt thấy trong nháy mắt đó, tựa như trên mặt vẫn có một cỗ ánh sáng nhàn nhạt, làm cho cả người nàng như trong làn khói sương ảo mộng.

Một giây tiếp theo, Khuất quý nhân khụt khịt cái mũi, chợt hắt hơi một cái, liền thổi hết làn sương này.

Ai, bằng với dung mạo Khuất mỹ nhân, nếu xuất thân từ gia đình giàu có, sợ rằng đừng nói là Hoàng quý phi, ngay cả cô cô ta cũng không thể tranh giành với nàng ấy. Một người đpẹ tới mức này, trời cao cũng sẽ thưởng cho nàng một miếng ăn, đừng nói chi là hoàng thượng.

Đáng tiếc, mỹ nhân như vậy lại là con của người giết heo.

Cho nên, mặc dù Khuất quý nhân xinh đẹp phi phàm, bây giờ cũng hơn ba mươi tuổi, còn có thể ở trên chúng mỹ nhân, nhưng chỉ có thể ở tận cung Tây Lục xa xôi, tịch mịch qua ngày, chờ những ngày an nhàn của mình sắp đến.

Hoặc là vì nàng qua ngày rất tốt, hơn phân nữa là hoàng thượng mới đăng cơ, cho nên mỗi lần công công ta nhìn thấy Khuất mỹ nhân luôn không cao hứng lắm, mặc dù nàng ấy là mẹ đẻ của thái tử gia, nhưng thể diện trong cung lại kém xa Hoàng quý phi.

Ta cười khách khí, cong cong đầu gối với Khuất quý nhân: “Thế Noãn gặp qua quý nhân.”

Nàng là mẹ đẻ thái tử, mặc dù phần vị chỉ là quý nhân, nhưng lễ này vẫn có thể nhận.

Bất quá dù là ta hay Khuất quý nhân cũng đã quên mất theo như quốc lễ, Khuất quý nhân chỉ là tam phẩm, ta là chính nhất phẩm, Khuất quý nhân thấy ta và thái tử gia đều phải hành lễ trước.

Tay của Khuất mỹ nhân còn đặt ở ngang hông, tư thế giống như cái bình trà – bình trà rất đẹp, nàng ta cắn cây tăm bằng bạc, quan sát ta từ trên xuống dưới, trong vẻ mặt lạnh lùng không thiếu phòng bị.

Quan hệ của ta và Khuất mỹ nhân vẫn không quá tốt.

Chuyện xưa phải nói đến từ mười năm trước, Khuất quý nhân lấy thân phận khuê nữ nhà đồ tể bị chọn vào cung làm việc, bởi vì thường ngày nàng ấy thật sự rất xinh đẹp, coi như hoàng thượng thân trong oanh oanh yến yến, cũng rất khó mà coi thường mỹ nhân mềm mại như vậy. Vì vậy có một buổi tối nàng còn đang quét lá rụng trong Ngự hoa viên, hoàng thượng vừa uống rượu từ nơi nào đến đó, thấy mỹ nhân như vậy, nhất thời hăng hái đại phát, cứ như vậy dưới ánh mắt của một đám cung nhân chứng kiến, màng trời chiếu đất, a, cái gì, đã lâm hạnh Khuất mỹ nhân rồi.

Sau đó Khuất mỹ nhân liền được phong là Tuyển thị, an an phận phận trải qua cuộc sống Tuyển thị của nàng ấy, hơn nữa bởi vì nàng ta xinh đẹp xuất chúng, đầu tháng còn rất được hoàng thượng yêu thích, nàng được lâm hạnh vài lần thì có thái tử gia.

Lúc vừa sinh ra thái tử gia cũng không phải là thái tử gia, chỉ là lục hoàng tử không có gì đặc biệt, cô cô ta xử sự công bằng, sinh nhi nữ cho hoàng gia, đó là công lao, Khuất quý nhân được ban danh phận quý nhân, an an ổn ổn trải qua cuộc sống của mình ở cung Tây Lục. Vào lúc đó, tác phong vang dội của nàng đã truyền khắp cung Tây Lục, bình thường cũng không có ai không thức thời đến gây sự với nàng.

Nhưng đợi đến lúc thái tử tám tuổi, chuyện lại không giống như vậy.

Cô cô ta cả đời không có con trai, mấy cung tần hầu ở Đông cung cũng không có con, mẹ đẻ của các hoàng tử đều có xuất thân nghèo hèn. Nhưng quốc triều không thể không có thái tử, chọn tới chọn lui, cô cô ta cảm thấy dáng dấp thái tử không tệ, đầu óc lại rất linh hoạt, nàng rất vui mừng, ngay lập tức nhận thái tử làm con nuôi dưới gối, không đến bao lâu đã ở tại Đông cung.

Từ đó Khuất quý nhân đã không còn là mẫu thân của thái tử, sau khi nhìn thấy thái tử cũng phải hành lễ trước, sau đó mới nhận gia lễ của thái tử.

Khuất quý nhân là một người thô tục, đoán chừng theo đuổi lớn nhất cả đời này chính là nhìn thấy thái tử gia trưởng thành, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, trải qua cuộc sống vui sướng trong cung. Lại tự mình nạp cho thái tử gia tám mười phòng mỹ thiếp, nhìn bọn họ sinh hơn mười hai mươi đứa bé, cả đời nàng đã mỹ mãn. Nhưng thái tử gia đã là thái tử gia, liền sinh chuyện, dĩ nhiên những điều muốn lại không thể muốn, Khuất quý nhân không thể làm gì khác là lùi lại mong muốn việc khác, hi vọng thái tử gia có thể nhanh chóng cày ruộng gieo giống, sinh cho nàng ấy năm sáu tôn tử.

Lại nói cũng thật ngại quá, mong muốn đầu tiên của Khuất quý nhân đã bị cô cô ta ngăn chặn, mong muốn thứ hai cũng bị ta ngăn lại trong cổ họng: ta là cháu gái ruột của cô cô ta, thái tử phi xuất thân dnah môn, ta không sinh con, tất cả các phi tần khác trong cung đều phải uống canh tránh thai, tuyệt đối không thể cắt.

Cái này dĩ nhiên không phải là ý của ta – là hoàng thượng tự mình nói.

Nếu như nói ngày trước người Khuất mỹ nhân hận chính là cô cô ta, như vậy bây giờ không thể nghi ngờ người nàng ấy hận nhất chính là ta, từ khi ta làm chủ Đông cung, cũng chưa từng uỷ khuất Khuất quý nhân. Bây giờ nhìn thấy ta nàng ấy cũng không cho sắc mặt tốt.

“Thái tử phi rồng đến nhà tôm, đến cung Vị Ương




/218