Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 255 - Chương 255

/396


Vất vả lắm Bàng Lạc Tuyết mới được du hành ra ngoài một chuyến, đương nhiên nàng phải tự do ăn uống những món ăn mình thích. Ở trong phủ, ngày nào nàng cũng phải uống thuốc nên cũng sớm muốn điên lên rồi.

Bàng Lạc Tuyết vừa tới Thúy Vi lâu, tuy nhìn thấy mặt mày Thích Dao tối sầm nhưng nàng vẫn cứ thong dong bước đến gần.

Tỷ tỷ tốt của muội, muội sai rồi, tỷ tha thứ cho muội đi. Bàng Lạc Tuyết làm nũng trước mặt Thích Dao nói.

Thích Dao không chút động lòng, mãi đến tận khi Bàng Lạc Tuyết lấy tay ôm trán mình, nói: Ai da, đầu muội đau quá.

Đến lúc này Thích Dao mới sợ hết hồn, còn Liên Diệp và Liên Ngẫu đứng bên cạnh trừng mắt nhìn Thích Dao. Trước đó, ba người vốn dự định sẽ liên hợp cho Bàng Lạc Tuyết một bài học, thế nhưng ngay trong một màn diễn đầu tiên của Bàng Lạc Tuyết khiến hai nàng đau lòng, sau đó họ trừng mắt nhìn Thích Dao.

Thích Dao biết rõ Bàng Lạc Tuyết chỉ là đang diễn tuồng nhưng nàng cũng không thể làm gì cứng rắn hơn nữa khi thấy hai nha đầu kia vẫn đứng phùng mang trợn má nhìn mình.

Được rồi, được rồi, hai người cũng không cần đứng trợn mắt nhìn ta như vậy. Ta cũng không thể chịu đựng nổi nữa rồi đây. Rõ ràng đã nói là sẽ cho nàng một bài học nhớ đời thế mà giờ đây các ngươi lại nhẹ dạ cả tin đến vậy. Được rồi, bây giờ ta đang là tội nhân rồi đây.

Thích Dao liếc mắt bất mãn nói.

Cho nên mới có chuyện Thích Dao, Liên Diệp và Liên Ngẫu cùng phục vụ thức ăn cho Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết hài lòng ăn thức ăn xong, xoa cái bụng đi ra, cảm thấy thức ăn tuy ngon nhưng nếu ăn nhiều thì đâm ra chán nản.

Đem những thức ăn này về cho Tiểu Tứ tử, cậu rất thích ăn những món này. Bàng Lạc Tuyết cười nói.

Bàng Lạc Tuyết nói xong, Thích Dao liền gật gù: Đã sớm chuẩn bị những thức ăn này cho cậu rồi, có lẽ cậu bé đang ăn trong phủ.

Liên Diệp và Liên Ngẫu đứng bên cạnh đồng tình nói: “Đúng đấy, đúng đấy, ngày hôm qua cậu ấy muốn nô tỳ ẵm cậu, chờ đến khi cậu ngủ say, muội mới đem vào giường.

Bàng Lạc Tuyết dịu dàng nở nụ cười: Đúng vậy, trời quang mây tạnh, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây?

Không xong rồi! Mặt mày Bạch Chỉ trắng xám chạy vào nói.

Bạch Chỉ, ngươi từ từ nói.

Thích Dao bưng một chén nước đưa cho Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ nhận lấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thở một hơi, quay sang Bàng Lạc Tuyết nói: Thưa tiểu thư, tin tức bên ngoài truyền đến khắp nơi. Mấy ngày nay trời mưa xối xả. Các thôn trang làng xóm đều không thu hoạch được một hạt gạo nào, mưa như trút nước lại dẫn đến nạn hồng thủy, những lương thực dự trữ đều mốc meo hết rồi.

Bàng Lạc Tuyết gật gù. Một tháng nay, nàng đều ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn trong phủ nên không để ý đến những chuyện này. Nếu tính toán thời gian thì lúc này là lúc Đông Tần quốc phải chịu những tai ương rồi.

Không sao đâu, Bạch Chỉ. Hoàng Đế không vội thì ngươi gấp cái gì. Chúng ta cũng sẽ rất nhanh chóng nhìn thấy Hoàng Đế phải chịu đựng tai ương này. Ta cũng muốn xem lão sẽ xử trí việc này thế nào, cảm giác này cũng không tệ lắm.

Bàng Lạc Tuyết ngồi xuống, cầm một quả nho nhét vào miệng mình.

Tuyết Nhi, muội thật sự không sợ sao? Thích Dao nghi ngờ nhìn Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Sợ gì? Đã lâu cũng không có mưa rồi, theo lý thuyết, mùa này chính là mùa thu hoạch mà năm nay muội cũng không biết Đông Tần quốc nên thu hoạch gì? Bàng Lạc Tuyết chậm rãi nói.

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn




/396