Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 33 - Chương 33

/134


Vũ Tình nói một câu còn chưa có bôi thuốc, vì Tống Trạc muốn đụng chạm nàng liền cung cấp một cái cớ.

Chân nhỏ của Ninh Khanh vội vàng muốn giấu vào bên trong, nhưng Tống Trạc làm sao buông tha nàng, bàn tay to chụp tới, bàn chân ngọc tuyết đáng yêu của nàng liền bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay.

“Biểu ca……” Ninh Khanh quẫn bách nói.

“Ngoan ngoãn, biểu ca bôi thuốc cho muội, ưm?” Tống Trạc hô hấp vi loạn, ngũ quan nguyên bản thanh nhã tuyệt luân lại nhiễm một mạt yêu dã mị hoặc, ngay cả thanh âm cũng hơi hơi ám ách.

Tống Trạc như thế lộ ra ngoài động tình thật sự khiến nàng sợ hãi, nàng thực sợ hãi, nhưng càng sợ hãi nàng muốn là giãy giụa, nói có thể hay không đối hắn tạo thành kích thích lần thứ hai!

Cho nên Ninh Khanh hừ cũng không dám hừ một tiếng, ủy khuất mà tùy ý hắn khi dễ.

Hắn nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm non mềm trên tay giống như chỉ cần hơi dùng một chút lực liền sẽ toái ở lòng bàn tay, một đôi chân ngọc non mềm như vậy, nàng ngày thường đến tột cùng là đi đường như thế nào?

“Muội là đi đường như thế nào vậy?” Tống Trạc nhịn không được mở miệng nói.

Ninh Khanh bị hắn niết đến đầy mặt hiện rặng mây đỏ, đầu óc ngốc ngốc, cho rằng hắn hỏi thương thế của mình, rầm rì một tiếng mới nói: “Liền như vậy…… Bởi vì quá gấp, chạy vội chạy vội liền trầy da.”

Tống Trạc a một tiếng mà cười khẽ. Ninh Khanh thấy hắn cười đến ái muội mà ý vị, không rõ lại không đúng chỗ nào!

Tống Trạc chăm chú nhìn thương thế trên mặt, giống như một mạt hồng rơi trên ngọc tuyết, tựa yêu hoa nở rộ, chẳng những không phá hư mỹ cảm, còn mang theo một loại đẹp tàn khốc.

Tống Trạc xem đến lại là yêu thích lại là đau lòng, nhịn không được kéo nang đến trước mặt mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.

Ninh Khanh trong lòng nhảy dựng, khuôn mặt nhỏ nóng lên, thân mình mềm nhũn liền bò đến trên giường, lôi kéo chăn che mặt.

Tống Trạc yêu nhất là xem bộ dáng quẫn bách của nàng, khóe môi nhấc lên một nụ cười xấu xa, cầm cổ chân nàng lôi kéo. Ninh Khanh hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, nàng đã ngồi xuống trên đùi hắn, bị hắn nạp vào trong lòng ngực.

“Ngoan ngoãn, biểu ca bôi thuốc cho Khanh Khanh.” Tống Trạc nhìn Vũ Tình liếc mắt một cái.

Vũ Tình mang thuốc dán từ góc đi tới, Ninh Khanh nhìn Vũ Tình chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nước mắt đều mau rơi xuống! Vũ Tình này cư nhiên vẫn luôn ở đây a!

Ninh Khanh xấu hổ và giận dữ muốn chết. Chân súc lên, không nghĩ cho hắn chạm vào. Nhưng Ninh Khanh biết không có khả năng tránh né, nếu đều sẽ bị hắn khi dễ, không bằng mưu điểm phúc lợi?

Ninh Khanh từ trong lòng ngực hắn lộ ra nửa khuôn mặt, lớn mật vươn tay, vòng lấy cần cổ thon dài của hắn: “Biểu ca biểu ca……”

Ninh Khanh làm nũng Tống Trạc thực hưởng thụ, đem nàng ôm đến càng gần, sủng nịch nói: “Làm sao vậy?”

“Chân Khanh Khanh rất đau.”

“Hiện tại biểu ca liền bôi thuốc cho muội.”

Nói xong lại đi bắt chân nhỏ của nàng, Ninh Khanh chân nhỏ co rụt lại: “Sơ Nhụy cũng chân đau, biểu ca, huynh đem thuốc của ta đều cho nàng một nửa được không? Biểu ca…… Lần này là ta bướng bỉnh……”

Ninh Khanh nói nhẹ nhàng cắn cắn môi, nàng không cảm thấy chính mình có sai, nhưng không thể không nhận sai.

Tống Trạc trong lòng ngũ vị tạp trần, gõ nàng, làm nàng thuận theo, bức cho nàng không đường có thể đi lại xám xịt mà quỳ sát ở trước mặt hắn, đây là kết quả hắn muốn, nhưng hiện tại khi kết quả giao vào trong tay hắn, hắn lại không có nửa điểm vui sướng vì nàng thuần phục. Ngược lại làm trong lòng hắn đau xót.

Tống Trạc không khỏi ôm cánh tay của nàng lại nắm thật chặt.

“Nàng từ nhỏ đã đi theo ta, ta coi nàng như thân muội muội. Huynh liền cho nàng ban thuốc được không?” Ninh Khanh mở to đôi mắt mọng nước nhìn hắn.

Tống Trạc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, a một tiếng mà cười, vẻ mặt ghét bỏ: “Kia xuẩn đồ vật cũng xứng làm muội muội của muội sao? Muội nguyện ý, biểu ca cũng không muốn.”

Ninh Khanh khóe miệng vừa kéo, một cái…… Xuẩn đồ vật? Kia đều là cái từ hình dung gì chứ? Hắn


/134