Làm Phiền Huyện Thái Gia

Chương 2

/8


Giờ Thân gì đó ——

Tú Vân mới bưng đồ ăn lên bàn, nghĩ thầm canh giờ này, nếu không có vụ án gì, phụ thân cũng nên từ nha môn trở lại, mới nghĩ như vậy, chợt nghe ngoài phòng có động tĩnh.

“Mời đại nhân!” Phương lão lại dẫn Cố Thiên Hữu vào cửa.

Thấy thế, Tú Vân không có kinh ngạc như trước, dường như đã bắt đầu quen loại tình hình này rồi, bất quá trước mấy lần đều là đêm đã khuya mới đến tìm cha uống hai ly, lúc này mặt trời còn chưa có xuống núi, Tri huyện đại nhân liền xuất hiện, nàng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, sau này nhất định còn có thể xảy ra lần nữa.

Cố Thiên Hữu vẻ mặt cười mỉm: “Bản quan lại quấy rầy.”

Biết rõ quấy rầy người ta, hết lần này tới lần khác vẫn tới! Trong miệng Tú Vân không nói gì, nhưng ánh mắt đã biểu đạt cực kỳ rõ ràng.

“Ai bảo bản quan bổng lộc bổng thật ít ỏi, trong phủ cả đầu bếp đều mời không nổi, Tác sư gia làm món ăn lại... không hợp khẩu vị bản quan.” Khi nghĩ đến những món ăn nửa chín nửa sống, thậm chí cháy đen kia, Cố Thiên Hữu liền không nhịn được đánh run run, thật sự không muốn ngược đãi dạ dày của mình nữa. “Phương lão mới mời bản quan đến nhà ăn cơm rau dưa, tự nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.”

Phương lão một mặt gật đầu, một mặt mời hắn ngồi xuống dùng cơm. “Chỉ cần đại nhân không chê, chúng ta cũng không kém nhiều một đôi đũa.”

“Bản quan cao hứng cũng không kịp, như thế nào lại ghét bỏ?” Tại trước mặt ân nhân, Cố Thiên Hữu chính là mặt mũi tràn đầy vẻ thành khẩn.

Tú Vân thở dài trong lòng, chỉ phải trở lại nhà bếp cầm một đôi bát đũa đi ra.

Nàng thật sự không hiểu người nam nhân này vì cái gì luôn yêu mến quấn quít lấy cha, dùng tư cách, địa vị Tri huyện của hắn, còn sợ tìm không thấy người mời khách ăn cơm, hết lần này tới lần khác thích chạy đến đây, làm cho Tú Vân muốn không thấy đến hắn cũng khó khăn.

“Không có món ăn gì ngon, đại nhân cũng thông qua ăn đi.” Nàng nói.

Cố Thiên Hữu chỉ một cái ghế khác. “Ngươi cũng ngồi xuống dùng a.”

“Hiện tại ta không có khẩu vị gì.” Tú Vân lành lạnh nói.

“Là thế này sao? Hi vọng không phải bởi vì bản quan làm cho Phương cô nương cảm thấy trong nhà nhiều hơn một người ngoài, cảm giác được không được tự nhiên.”

Cố Thiên Hữu lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Phương lão nhưng lại tưởng lời nói này là thật. “Đại nhân ngàn vạn không nên hiểu lầm, tuyệt đối không phải nguyên nhân này... Tú Vân, còn không mau ngồi xuống ăn chung!”

“Cha, ta...” Tú Vân muốn nói nàng thật sự vẫn chưa đói, lại thoáng nhìn khóe miệng cười hình cung càng lớn của Cố Thiên Hữu, giờ mới hiểu được hắn cố ý nói như vậy, không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn người khởi xướng.

“Vậy bản quan nên rời đi mới tốt.” Nói xong, Cố Thiên Hữu liền làm bộ đứng dậy phải đi.

Tú Vân không muốn hỏng tâm tình của cha, chỉ phải miễn cưỡng bài trừ ra một vòng cười. “Ta đột nhiên hơi đói...”

“Vậy sao? Vậy ăn chung đi.” Khoé môi Cố Thiên Hữu câu dẫn ra nét vui vẻ vì thực hiện được.

Nếu như người nam nhân này không phải Tri huyện đại nhân, Tú Vân cam đoan sẽ đích thân xé nát cái khuôn mặt tươi cười kia. “Đại nhân cần phải ăn no một chút, miễn cho ta cho là món ăn mình nấu khó ăn.”

“Phương cô nương cứ việc yên tâm, bản quan cực kỳ dễ nuôi, chỉ cần không phải nửa chín nửa sống hoặc cháy đen là được.” Cố Thiên Hữu nâng lên cơm trắng, tay phải cầm lấy chiếc đũa, làm như thật ăn ngấu nghiến. “Khụ khụ...”

“Ăn chậm một chút...” Phương lão vội vàng nói với nữ nhi. “Nhanh múc canh giúp đại nhân!”

“Vâng!” Tú Vân không tình nguyện nghe theo.

Cố Thiên Hữu tiếp nhận canh nóng nàng múc, liền uống một hớp lớn, lập tức bị phỏng đầu lưỡi. “Oa!”

“Hì!” Tú Vân dùng tay áo che miệng, bật cười, nàng chính là cố ý không nói cho hắn biết canh vừa mới nấu xong, còn bị phỏng miệng.

Phương lão ân cần hỏi: “Đại nhân không sao chứ?”

“Ta còn tưởng rằng canh này sẽ không dễ phỏng như vậy, cho nên mới không có nói với đại nhân.” Tú Vân cũng hiểu được gậy ông đập lưng ông.

“Không, không sao.” Cố Thiên Hữu gặp Tú Vân cười đến rất thích, rõ ràng là có chủ tâm, thật đúng là không thể xem thường thủ đoạn trả thù của nàng.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Phương lão cũng không có nhìn ra “Sóng ngầm mãnh liệt” ở giữa hai người trẻ tuổi trước mắt.

Tú Vân cũng múc chén canh, thổi nguội trước sau mới đưa cho phụ thân. “Cha, chú ý bị phỏng!”

“Cha cũng không phải bảy tám mươi...” Trong miệng Phương lão nhắc đi nhắc lại, bất quá đối với nữ nhi tri kỷ cùng chiếu cố, vẫn tương đối cao hứng.

Thấy tình cảm ấm áp ở giữa cha con bọn họ, Cố Thiên Hữu không khỏi cảm thấy thua thiệt càng nhiều, nếu không xảy ra vụ án mạng của Tiêu lão gia, có lẽ Phương lão cũng sẽ không bởi vì kiên trì muốn lật lại bản án mà đắc tội Tri huyện Kiến Đức, bởi vì Tri huyện Kiên Đức, sớm đã thu hối lộ của Tiêu phu nhân không kiên nhẫn tịch mịch mà thông dâm với hộ viện trong phủ, cuối cùng lại cùng gian phu liên thủ sát hại trượng phu, Phương lão cuối cùng chỉ phải mang theo nữ nhân bị ép rời đi Kiến Đức Hàng Châu, trằn trọc đi vào Ngô huyện Tô Châu, phần ân tình này càng chưa trả rõ.

“Đại nhân đang nghĩ cái gì?” Phương lão phát hiện Cố Thiên Hữu không hề động chiếc đũa.

Cố Thiên Hữu nhẹ nhàng mỉm cười một cái. “Phương lão thật sự là hảo phúc khí, có nữ nhi hiếu thuận như vậy.”

“Ai! Tương lai ai có thể cưới được nàng, mới là chân chính hảo phúc khí.” Phiền não lớn nhất của Phương lão là chung thân đại sự của nữ nhi, tổng hi vọng nàng có thể gả cho nhà chồng tốt.

“Sao lại nói chuyện này? Nếu ta thật phải lập gia đình, cũng phải mang cha theo cùng...” Tú Vân giúp phụ thân gắp đồ ăn, đột nhiên nghĩ đến biện pháp này, kể từ đó, cũng tìm được cái cớ có thể nói không lấy chồng.

Phương lão cười mắng một câu. “Đứa nhỏ này, nào có tân nương tử xem cha như đồ cưới?”

“Nếu đối phương không muốn..., ta đây ở nhà cùng cha.” Tú Vân nghĩ thầm sau này cũng không có bà mối đến phiền nàng.

Cố Thiên Hữu lau khóe miệng, xem ra nam tử trong thiên hạ chỉ có hắn nguyện ý, cũng có thể. “Phương cô nương hiếu thuận như vậy, tin tưởng lão thiên gia nhất định sẽ cho ngươi có một quy túc tốt.”

Phương lão vội vàng bắt đầu. “Nhận được kim khẩu của đại nhân... Tú Vân, đi lấy trà Bích Loa Xuân người ta cho pha, ngươi muốn cha uống ít rượu, vậy uống trà đi.”

Khi Tú Vân muốn vào đi pha trà, chợt nghe đến cửa rộng mở đang truyền đến hai tiếng gõ nhẹ.

“Đại nhân!” Người hầu dáng người thấp bé đứng ở ngoài phòng kêu.

Cố Thiên Hữu từ trên ghế đứng dậy, đi tới cửa. “Chuyện gì?”

“Tác sư gia nói có việc muốn mời đại nhân trở về.” Người hầu chuyển lời.

“Biết rồi.” Cố Thiên Hữu xoay thân hình cao to, vẻ mặt không vui. “Trà này hôm nào lại đến uống đi, bản quan có việc đi trước một bước.”

Phương lão vội vàng đứng dậy tiễn khách. “Đại nhân đi thong thả!”

“Ừ.” Cố Thiên Hữu hướng Tú Vân gật đầu rồi hạ tay, liền bước ra cánh cửa, nhanh chóng rời đi.

Không bao lâu, Cố Thiên Hữu đã trở lại vị trí ở phía sau nha môn, tòa phủ đệ nghe nói là Tri huyện trước kia vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân xây lên, khi hắn bị tháo mũ, thì tất cả về triều đình, hôm nay là phủ quan của mình.

Đợi Cố Thiên Hữu đi vào thư phòng, chỉ thấy Tác sư gia ngồi ở bên trong, bàn bên cạnh xếp vài đỉnh bạc sáng, lông mày không khỏi nhảy lên.

“Những bạc này ở đâu ra?” Hắn tò mò hỏi.

Tác sư gia uống ngụm nước trà. “Đây là tiền hôm nay gác cửa thu được, tổng cộng hơn hai trăm hai, chính là bổng lộc bổng hơn năm năm của đại nhân.” Người hầu chính là hắn tự mình giúp Tri huyện đại nhân chọn lựa, phụ trách quan trạch cùng công sở, cũng gánh vác trách nhiệm truyền lại mệnh lệnh cùng tiếp đãi khách, tự nhiên phải là tâm phúc và tai mắt, là cổ họng của phủ quan, muốn vào cửa gặp quan phải trải qua người này, tự nhiên chuẩn bị dùng bạc.

“Là ngươi để cho gác cổng làm như vậy?” Giọng điệu Cố Thiên Hữu trầm xuống, tỏ vẻ hắn không quá cao hứng.

“Đại nhân muốn làm quan tốt, ta tự nhiên tán thành, nhưng phải làm thanh quan, xem trước một chút có thể nuôi được nô bộc trong phủ quan hay không, còn có đại nhân ngươi, chớ nói chi là bổng lộc cho bản sư gia.”

Tác sư gia nói cho hắn nghe lợi hại của việc này.

“Muốn làm một thanh quan, cuối cùng không phải là bị hại chết, chính là chết đói, nếu không chính là kết cục nghèo, đại nhân dù ăn mặc tiết kiệm thế nào, mặc dù cả đầu bếp cũng không mời, kiệu cũng không ngồi, mỗi tháng chỉ chi tiêu cần thiết, nếu để cho những quan viên khác biết rõ, còn tưởng rằng đại nhân ra vẻ thanh cao, ngay cả tiền cửa cũng không thu, đến lúc đó đem ngươi cự bên ngoài, thực sự có chuyện quan trọng yêu cầu người ra mặt hỗ trợ, biết rõ có hại chính là mình, bởi vì quan trường chính là loại sự thật này, quyền cùng tiền một thứ thiếu cũng không được.”

Cố Thiên Hữu cũng không có khờ dại đến cho rằng luận điệu của Tác sư gia mười phần sai, bởi vì hiện nay trên quan trường, thu tiền cửa là thủ tục cần thiết thường gặp, chỉ là hắn thật không hy vọng mình cũng luân lạc tới cái loại tình trạng này, trở thành tham quan trong miệng dân chúng.

“Muốn thu tiền cửa có thể, bất quá dân chúng bình thường tuyệt đối không thể thu nửa phần tiền, chớ nói chi là người cùng khổ có oan khuất yêu cầu gặp bản quan, về phần một ít thương gia muốn thừa cơ đến nịnh bợ hối lộ, bản quan liền mở một con mắt nhắm một con mắt.” Đây là hạn độ lớn nhất Cố Thiên Hữu dễ dàng tha thứ.

“Ta liền biết rõ ngươi sẽ nói như vậy.” Tác sư gia cũng không phải ngày đầu tiên quen hắn. “Cái này Ngụy gia và Triệu gia kinh doanh trà lâu tại Tô Châu rất nổi danh, bất quá vì cạnh tranh buôn bán, âm thầm phân cao thấp cực kỳ lợi hại, lại thêm người hai nhà đều ở tại Ngô huyện, xem ra lần này đem chủ ý đánh tới trên người đại nhân, chỉ hy vọng có thể có đại nhân làm chỗ dựa phía sau, cho nên ngày hôm nay đều phái người đến, muốn gặp đại nhân một lần.”

Khẩu khí Cố Thiên Hữu thoáng hòa hoãn, nếu như thu tiền lợi nhuận mồ hôi nước mắt của dân chúng muốn cầu cạnh mình, thậm chí bán ruộng bán đồ mới có thể lấy ra, hắn tuyệt đối sẽ tự mình đưa trở về, sau đó trở mặt với Tác sư gia. “Thì ra là như vậy, vậy cứ nhận lấy đi.”

“Chỉ có điều đến lúc đó đại nhân vẫn phải là tìm thời gian gặp mặt hai nhà Ngụy, Triệu, đương nhiên ăn cơm uống rượu đều cần thiết, phương pháp tốt nhất song phương đều nịnh nọt, bất quá đừng đơn giản hứa hẹn cái gì, miễn cho đến lúc đó cầm tảng đá đập bể chân của mình.” Tác sư gia dặn dò.

“Lời trợ tá nói, bản quan nhất định sẽ làm theo.” Cố Thiên Hữu than một tiếng. “Bất quá khi nào thì ngươi làm đồ ăn sẽ không cháy sém nữa?”

“Đại nhân không thoả mãn tài nấu nướng của ta?” Tác sư gia vẻ mặt tức giận.

“Nếu như có thể ăn đương nhiên hài lòng.” Cố Thiên Hữu nói được trực tiếp thẳng thắn. “Nhưng bây giờ, ta không phải lo lắng từ nay về sau không có chỗ ăn cơm.”

“Như thế nào? Đại nhân thật sự tính toán ba bữa cơm đều chạy đến Phương gia ăn?” Nói, Tác sư gia điều chỉnh sắc mặt. “Thân là trợ tá, phải khuyên đại nhân mấy câu, báo ân việc nhỏ, tiền đồ của đại nhân mới là quan trọng nhất, mười năm gian khổ học tập, rốt cục vinh đăng đệ nhất trạng nguyên, nên hảo hảo nắm chắc cơ hội, dựa vào tài hoa cùng năng lực của đại nhân, tương lai nhất định làm quan lớn.”

Cố Thiên Hữu nhìn hắn chăm chú. “Ngươi có lẽ không có nghĩ qua, nếu không phải có động lực báo ân này, có lẽ sẽ không có ta ngày nay, đương nhiên tiền đồ cũng rất quan trọng, chỉ là chuyện có trước sau, tổng yếu từng bước một, nếu bản quan có tài hoa có năng lực, thì sợ gì.”

“Đại nhân đừng dùng lời của ta chắn trở về nữa.” Tác sư gia mắt thấy khuyên bất động, cũng không hơn nữa.

Thấy trợ tá Tác sư gia tức giận, Cố Thiên Hữu mới cười cười nói: “Có lẽ ngươi đi theo ta ngược lại là đại tài tiểu dụng (tài lớn dùng ít), nếu có cơ hội, có thể đem ngươi đề cử cho những người khác.”

“Nếu ta không muốn ở chỗ này, cho dù ngươi mở miệng giữ ta cũng vô dụng.” Tác sư gia thở dài, đứng dậy đi ra ngoài. “Tóm lại đại nhân nên hảo hảo suy nghĩ một chút nha.”

Đợi Tác sư gia rời khỏi thư phòng, Cố Thiên Hữu nghĩ thầm hắn nói cũng không sai, lúc trước đi yết kiến hoàng đế, trò chuyện thật vui với hoàng đế tuổi còn trẻ, vốn có cơ hội vào Hàn Lâm viện, tin tưởng không bao lâu, nhất định có cơ hội bò lên trên, lại càng không cần phải nói có thể trở thành thân tín của hoàng đế, nhưng hắn lại chủ động yêu cầu đến Ngô huyện đảm đương một thất phẩm Tri huyện, bởi vì Cố Thiên Hữu biết rõ cha con Phương gia ở tại nơi này, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn báo ân.

Nghĩ như vậy, Cố Thiên Hữu chậm rãi đứng dậy, chuyện dễ dàng nhất thiên hạ chính là làm quan, khác biệt ở chỗ hắn muốn đi tranh thủ hay không, bất quá điều kiện trước hết là hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của mình nói sau.

Nửa tháng sau ——

Tú Vân mới cầm vừa túi uyên ương hình chữ nhất thêu tốt đến Ngụy phủ gần Bảo Thánh tự, tự tay đem đồ giao cho Ngụy phu nhân, bởi vì nữ nhi nàng cũng sắp xuất giá rồi, tự nhiên cũng muốn hướng đối phương nói lên vài câu chúc mừng.

“Ngươi cũng đã mười tám, cũng nên lập gia đình, có muốn ta giúp ngươi tìm đối tượng thích hợp hay không?”

“Cám ơn Ngụy phu nhân, Tú Vân không muốn lập gia đình...”

“Ngụy gia chúng ta có vài quán trà, có vài vị người hầu trà cũng còn chưa có cưới vợ, cũng sẽ không so đo ngươi là dạng xuất thân gì...”

“Ngụy phu nhân, cám ơn người hao tâm tổn trí như vậy, thật sự không cần...”

Chỉ cần nghĩ đến lời nói vừa rồi của Ngụy phu nhân, tựa như có cây kim đâm vào ngực Tú Vân, biết rõ đối phương là có ý tốt, tuy nhiên nàng lại nghe rất chói tai, bởi vì nàng không những không hổ thẹn vì chức nghiệp của phụ thân, mà ngược lại còn tương đối kiêu ngạo, nếu xem thường cha con bọn họ, nam nhân như vậy dù điều kiện thế nào, nàng cũng không gả.

Mới đi qua một tòa lan can màu son, đi tới trên đường phố phồn hoa nhất trấn trên, hôm nay như cũ là tiếng người huyên náo... Tú Vân lập tức sữa chửa trong lòng, hôm nay tựa hồ so với dĩ vãng còn náo nhiệt hơn.

Đợi Tú Vân đi lên phía trước vài bước, liếc qua chỗ người tụ tập nhiều nhất, rất nhanh biết rõ nguyên nhân, chỉ thấy nam tử tuấn tú đầu đội mũ quả dưa(mũ tròn màu đen trên đỉnh có hột tròn, trong phim thời Thanh thấy nhiều lắm), mặc trường bào màu xanh đậm bị các dân chúng bao quanh, mặc dù quanh mình có không ít người, tuy nhiên có thể làm cho người khác liếc liền nhìn thấy hắn.

Đây là Tú Vân lần đầu tiên tại giữa ban ngày nhìn thấy Cố Thiên Hữu, chỉ thấy khoé miệng người nam nhân kia mang cười, cả hai mắt đều cười híp, lúc này không biết nói gì, làm cho vài vị đại nương đại thẩm bên người đều cười đến run rẩy hết cả người, cô nương tuổi nhỏ hơn một chút chưa lập gia đình cũng bất chấp rụt rè, hao hết tâm tư cũng muốn chen đến bên cạnh hắn, chính là hi vọng có được chú ý của Tri huyện đại nhân. Giờ phút này lại không thấy hắn có vẻ ngạo mạn người làm quan nên có, cũng không thấy nửa điểm nghiêm khắc, một ít thái độ nhàn nhã tự đắc ngược lại như công tử nhà giàu, dẫn theo người hầu đi ra du sơn ngoạn thủy.

“Vị Tri huyện đại nhân mới này của chúng ta thật sự là tuổi trẻ có tài!”

“Hơn nữa ra ngoài chưa bao giờ ngồi kiệu, trên đường đi tổng hội cùng dân chúng trò chuyện trước vài câu, hoàn toàn khác với những Tri huyện không coi ai ra gì trước.”

Người qua đường ồn ào bình luận vì Tri huyện Ngô huyện mới nhậm chức ba tháng này.

Một vị lão phụ cũng gia nhập hàng ngũ bọn họ. “Nghe nói bà mối trong huyện đều sắp đạp phá cửa nha môn, rất nhiều người gia muốn đem khuê nữ gả cho đại lão gia, đáng tiếc đều bị cự tuyệt.”

“Đương nhiên cự tuyệt, ta nghe nói Giang Tô tuần phủ tính toán đem nữ nhi sủng ái nhất gả cho hắn...”

Tin tức này làm cho người qua đường bên cạnh đều trừng lớn mắt.

“Nếu đại lão gia chúng ta trở thành con rể Giang Tô tuần phủ, con đường làm quan sẽ bừng sáng...”

Nghe lời nói đó, tâm Tú Vân tâm tự dưng chìm chìm, bất quá chợt lại lấy lại bình tĩnh, không muốn làm cho tâm tình chịu ảnh hưởng.

Nàng để ý cái gì?

Người nam nhân kia tương lai muốn kết hôn ai, cùng nàng có quan hệ gì đâu?

Tú Vân hít một hơi thật sâu, làm như không phát hiện bước nhanh rời đi, đáng tiếc có người không chịu như ý nàng, khoé mắt Cố Thiên Hữu mới thoáng nhìn nhìn thân ảnh quen mắt, liền lập tức mở miệng gọi lại nàng.

“Phương cô nương!” Cố Thiên Hữu đề cao âm lượng, chính là cố ý muốn cho tất cả mọi người nghe thấy.

Xem ra không chào hỏi cũng không được rồi, Tú Vân cắn răng, hướng Cố Thiên Hữu gật đầu, khẩu khí khách khí làm bất hòa. “Thì ra đại nhân ở đây.”

Mắt đẹp của Cố Thiên Hữu cười đến càng híp rồi, còn một mặt cất bước đi về phía nàng, làm cho Tú Vân âm thầm cắn răng, bởi vì nàng không muốn trở thành tiêu điểm mọi người chú ý.

“Rõ ràng ở chỗ này gặp Phương cô nương, thật là có duyên.” Con mắt Cố Thiên Hữu lợi hại, thoáng nhìn lửa giận xẹt qua đáy mắt Tú Vân, càng muốn muốn chọc nàng.

“Đại nhân đang bận rộn, Tú Vân sẽ không quấy rầy.” Nàng chỉ muốn nhanh cách người đàn ông này xa một chút.

“Ngày hôm nay bản quan một chút cũng không vội, trong nha môn cũng không có vụ án gì...” Cố Thiên Hữu không để lại dấu vết chặn con đường của nàng. “Lại thêm thời tiết rất tốt, cho nên mới muốn ra buôn chuyện việc nhà cùng các hương thân Ngô huyện, biết nhau rồi, dù sao ở trong huyện này tựa như người một nhà, cũng không thể ngay cả diện mạo của bản quan cũng không biết.”

“Đại lão gia nói đúng.”

“Đại lão gia thật sự là thân thiết...”

Dân chúng chung quanh lập tức gật đầu phụ họa, đối vị quan phụ mẫu này càng thêm yêu thích.

Tú Vân nhịn xuống động tác xoa bóp cánh tay, miễn cho nổi da gà lại rơt đầy đất. “Đại nhân thật sự là khổ cực, Tú Vân còn có việc đi trước một bước...”

“Không bằng đi chung!” Khó được ở chỗ này gặp được Tú Vân, Cố Thiên Hữu tự nhiên muốn nắm chắc nhiều cơ hội ở chung với nàng, cũng làm cho nàng hiểu rõ mình hơn.

“Ta xem...” Tú Vân suy tư về lý do cự tuyệt.

Cố Thiên Hữu đã chắp tay cáo từ với các dân chúng ở đây. “Bản quan có chút việc muốn cùng Phương cô nương nói một chút, lần tới lại trò chuyện cùng mọi người.”

“Đó là khuê nữ nhà ai?” Có người tò mò hỏi.

Nghe được người khác đang đàm luận chính mình, bước chân Tú Vân cũng nhanh hơn.

“Bản quan là lần đầu tiên biết rõ, diện mạo của mình đáng ghét đến làm cho Phương cô nương thấy đã muốn chạy.” Cố Thiên Hữu đi theo phía sau, miễn cưỡng mở miệng. Những lời này lập tức làm cho Tú Vân dừng bước lại, không tình nguyện quay đầu lại. “Đại nhân nói quá lời.”

“Bằng không chính là bản quan thật sự quá khiến người chán ghét.” Hắn còn nói.

Tú Vân mài mài răng. “Như thế nào.... lại?”

“Phải không? Như vậy Phương cô nương vừa rồi vì cái gì nhìn thấy bản quan lại làm bộ không phát hiện?” Cố Thiên Hữu chính là có chủ tâm trêu cợt nàng, thích xem bộ dáng nàng tức giận lại không tiện phát tác tại chỗ.

“Bởi vì... Tú Vân vội vã về nhà chuẩn bị cơm tối.” Nàng sắp chống đỡ không được.

Cố Thiên Hữu ngẩng đầu nhìn sắc trời. “Lúc này chuẩn bị có thể quá sớm một chút không?” Cơn tức này nói rõ chính là chế nhạo nàng rút lui không đủ cao minh. “Phương cô nương lần tới hãy tìm lý do tốt hơn chút.”

“Ngươi...” Tú Vân hơi chán nản.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Vân đỏ lên, Cố Thiên Hữu cũng hiểu được mình thật sự quá ngây thơ rồi, không phải khi dễ nàng có thể cao hứng như vậy. “Bản quan hẳn là học làm quân tử, không nên nói lời rõ như vậy, làm cho Phương cô nương cảm thấy xấu hổ.”

“Tú Vân cũng không dám hy vọng xa vời đại nhân có thể làm quân tử.” Tú Vân còn kiều mị hừ.

“Xem ra Phương cô nương đánh giá bản quan rất thấp.” Cố Thiên Hữu ha ha cười, không thấy nửa điểm ý giận. “Nên hảo hảo kiểm điểm mới tốt.”

Người nam nhân này thật sự kiểm điểm mới là lạ! Tú Vân nghĩ ngợi nói.

“Hôm nay trong nha môn không có việc gì, Phương lão hẳn là có thể về sớm nghỉ một chút.” Cố Thiên Hữu đi theo nàng lên một cái cầu đá. “Nếu triều đình có thể cho thêm chút kinh phí, có lẽ có thể mời thêm một khám nghiệm tử thi, đến lúc đó đi theo bên người Phương lão, tùy thời dự bị, cũng có thể giảm bớt gánh nặng của hắn một chút.”

Tú Vân nghe hắn luôn mồm đều là lời nói quan tâm phụ thân, cũng không cùng Cố Thiên Hữu so đo chuyện vừa rồi. “Nếu ta không phải nữ tử, có lẽ ta có thể đi theo bên người cha học tập, tương lai cũng có thể kế thừa y bát của hắn.”

“Ngươi không lo lắng một khi làm tới nữ khám nghiệm tử thi, thì càng không gả ra được rồi?” Cố Thiên Hữu trêu tức hỏi.

“Đa tạ đại nhân quan tâm, Tú Vân đã sớm quyết định không lấy chồng.” Tú Vân rũ mắt xuống nói ra.

Cố Thiên Hữu thật sâu nhìn nàng một cái, chỉ có hắn tinh tường sức ghen trong nội tâm đang bốc lên, nếu có thể đến Ngô huyện sớm hai năm, có lẽ Tú Vân sẽ không bị thương tổn, cũng sẽ không có cơ hội động tâm với nam nhân khác. “Vì vị đại thiếu gia Giang gia kia?”

“Chuyện không liên quan đến ngươi!” Như bị dẫm lên chân đau, làm cho Tú Vân luống cuống.

“Bởi vì Phương cô nương còn yêu mến hắn? Còn không quên hắn được?” Cố Thiên Hữu chất vấn như gây sự, nghĩ thầm nếu nàng trả lời đúng vậy, hắn... Thật sự muốn giết cái đại thiếu gia Giang gia kia, sau đó triệt để xóa đi ấn tượng của nam nhân khác trong lòng Tú Vân.

Hốc mắt Tú Vân hiện đỏ. “Chuyện này không quan hệ với đại nhân.” Nói, nàng liền thở phì phì bước đi.

Thấy Tú Vân thật sự bị hắn chọc giận, Cố Thiên Hữu xoa xoa cằm, có chút hối hận không nên làm căng như vậy, nghĩ làm như thế nào cứu vãn, làm như thế nào lại trêu chọc Tú Vân vui vẻ mới tốt.

“Bản quan nói sai rồi, xin hãy tha lỗi.” Cố Thiên Hữu bước nhanh đuổi theo, sau đó vây quanh trước mặt Tú Vân, vừa vái lạy vừa thở dài.

“Ngươi... Đại nhân đang làm cái gì?” Tú Vân cuống quít nhìn chung quanh, chỉ sợ làm cho người ta nhìn thấy.

“Đương nhiên là tỏ vẻ xin lỗi.” Cố Thiên Hữu một bộ dáng thành khẩn.

“Không, không cần...” Trên đường cái người đến người đi, nàng cũng không muốn nhiều người chú ý.

Cố Thiên Hữu vẻ mặt khiêm tốn biểu lộ. “Bản quan đã nói sai rồi, dẫn đến Phương cô nương mất hứng, đương nhiên muốn thành tâm thành ý xin lỗi, thỉnh cầu tha thứ.”

“Ngươi... Ta tha thứ đại nhân là được.” Tú Vân vội vàng nói.

“Là thật?” Cố Thiên Hữu cười híp mắt hỏi.

Tú Vân cắn răng, trả lời: “Đương nhiên là thật.”

“Bản quan an tâm.” Hắn khoa trương thở dài nói. “Vốn còn đang suy nghĩ nếu Phương cô nương không chịu tha thứ, nên làm cái gì mới tốt.”

“Tú Vân ngược lại nhìn không ra đại nhân đang lo lắng.” Nàng trào phúng.

“Đạo làm quan chính là làm được vui giận không lộ, làm cho người ta như thế nào cũng đoán không ra, Phương cô nương nhìn, tỏ vẻ bản quan đã bắt đầu có bản lĩnh làm quan.” Cố Thiên Hữu có chút đắc ý nói.

“Ngươi...” Tú Vân đã hoàn toàn không biết nên như thế nào tiếp lời.

“Như thế nào?” Cố Thiên Hữu một bộ vô tội.

“Tú Vân cho rằng bản lĩnh của đại nhân hẳn là như thế nào làm cho người ta á khẩu không trả lời được mới đúng.” Những lời này của nàng rất rõ ràng chính là đang đùa cợt.

Nghe vậy, khóe miệng cười hình cung của Cố Thiên Hữu càng giương lên. “Đây còn phải nói, ở trên công đường có biện pháp nói đến phạm nhân không thể nào cãi lại, cuối cùng cúi đầu nhận tội, đây mới thực sự là bản lĩnh làm quan, không thể tưởng được bản quan mới làm mấy Tri huyện tháng, cũng đã bắt được bí quyết.”

“... Đại nhân quả nhiên có bản lĩnh nói trắng thành đen, đen nói thành trắng.” Tú Vân có loại cảm giác bị đánh bại, đây là kết luận cuối cùng của nàng.

“Đây là lời khích lệ sao.” Da mặt Cố Thiên Hữu dày cực kỳ, cũng không có nửa điểm xấu hổ.

Tú Vân trừng mắt hắn sau nửa ngày. “Đại nhân quả nhiên thích hợp làm quan.”

“Bản quan cũng hiểu được làm đến như cá gặp nước.” Cố Thiên Hữu vỗ vỗ cằm nói.

“Ngươi...” Tú Vân khì khì một tiếng, cũng nhịn không được nữa bị đối thoại này làm tức cười.

Cố Thiên Hữu như trút được gánh nặng nói: “Thật tốt quá, ngươi cuối cùng nở nụ cười, nếu ngươi không cười, ta thật sự không có chủ ý tốt nào khiến ngươi nguôi giận.”

“Tại sao phải quan tâm ta nguôi giận hay không?” Tú Vân không hiểu hỏi.

“Đối với cô nương mình thích, đương nhiên quan tâm.” Cố Thiên Hữu không cần nghĩ ngợi trả lời.

“Ngươi... Chớ nói lung tung!” Tú Vân đap mạnh gót sen, nghe lời Tri huyện đại nhân này nói luôn không đứng đắn, tuy nhiên nó lại luôn trêu chọc đến tâm nàng đều rối loạn, thật sự không biết nên đối với hắn thế nào mới tốt.

“Làm sao ngươi biết ta nói lung tung?” Cố Thiên Hữu nhẹ nhàng chế trụ cổ tay của nàng, khẩu khí cũng nghiêm túc lên. “Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta lập tức khiến cho bà mối đến cầu hôn.”

Tú Vân bị hắn biểu lộ đứng đắn giờ phút này của hắn làm hoảng sợ hơn. “Đại nhân làm sao có thể muốn lấy ta?”

“Tự nhiên là bởi vì yêu mến.” Hắn bên đường thổ lộ tâm ý.

“Đại nhân... Chớ cùng ta vui đùa thế này...” Tú Vân tâm hoảng ý loạn nói nhỏ, sợ hắn chỉ là thuận miệng nói, càng sợ chính mình sẽ cho là thật. “Tú Vân đã đến nhà, trước tiên cáo từ.”

Cố Thiên Hữu thấy thân ảnh nàng vội vàng chạy cách, nghĩ thầm Tú Vân không phải thật sự chán ghét hắn? Bởi vì lúc trước luôn thích trêu chọc làm nàng tức giận sao?

Phải làm như thế nào Tú Vân mới có thể tin tưởng mình là thật tâm?

Xem ra hắn phải suy nghĩ kỹ hơn mới được.

Qua gần mười ngày, trong huyện không có vụ án gì xảy ra, chỉ có vài vụ tranh cãi náo lên quan phủ, nhưng rất nhanh liền giải quyết dễ dàng.

Giờ Mẹo hôm nay đã sắp đến, Cố Thiên Hữu ngáp dài, mới húp ngụm cháo, liền nghe được người hầu vội vàng báo lại.

“Đại nhân, có người đến nha môn kích trống kêu oan!” Người hầu chạy vội tới bên cạnh bàn kêu lên.

Cố Thiên Hữu hai, ba ngụm liền ăn cháo xong xong. “Mang quan phục của ta tới!”

“Vâng!” người hầu nhanh chóng đi lấy.

“Kích trống kêu oan là ai?” Cố Thiên Hữu vừa thay quan phục, vừa hỏi.

Người hầu đưa lên giấy kêu oan. “Là vị Trương đại nương... Nàng nói đêm khuya ngày hôm qua nữ nhi treo cổ tự tử ở nhà chồng, thẳng đến giờ Dần mới bị phát hiện, nhưng nàng không tin nữ nhi mình làm loại việc ngốc này, nhất định là bị trượng phu cùng mẹ chồng hại chết, cho nên bẩm báo nha môn.”

“Như vậy à...” Cố Thiên Hữu trầm ngâm, sau đó đội nón che nắng. “Đi thôi!”

Bởi vì phủ quan và nha môn rất gần, cơ hồ là đối diện, đi vài bước đã đến.

Đi vào đại đường, Cố Thiên Hữu ngồi xuống phía sau bàn xử án, chỉ thấy trên công đường treo “Gương sáng treo cao”, để quan lại có thể quang minh chính đại, nhìn rõ mọi việc, chấp pháp nghiêm minh, sau bàn xử án treo “Hải thuỷ triêu nhật đồ”, tượng trưng cho quan viên “Xanh như nước biển, sáng như nhật nguyệt”, lại càng không cần phải nói thẻ “Yên lặng”, “Lảng tránh” phân dựng thẳng hai bên, mà nha dịch cũng phân biệt đứng ở hai bên, hào khí tự nhiên sinh ra.

“Pằng” một tiếng, Cố Thiên Hữu vỗ thanh đường mộc, nhìn về phía lão phụ quỳ gối ở dưới, chỉ thấy nàng nước mắt tuôn đầy mặt, không ngừng cúi đầu lau lệ, khá thương tâm. “Ngươi chính là Trương thị? Có gì oan khuất?”

Trương đại nương nức nở nghẹn ngào nói: “Đại lão gia, nữ nhi dân phụ đến Vương gia vài chục năm, lúc trước cho rằng hai nhà đều ở tại Ngô huyện, hai mẹ con còn có thể có thể chiếu cố lẫn nhau, không thể tưởng được... Sau khi gả đi mỗi ngày chịu khổ chịu tội, cho dù dân phụ sinh bệnh, cũng không để cho nàng về nhà mẹ đẻ thăm... Mẹ chồng cùng trượng phu lại càng không xem nàng như người, lúc này lại đột nhiên thắt cổ chết... Thỉnh đại lão gia làm chủ... Nữ nhi dân phụ không có khả năng bỏ lại ta, người mẹ này mà tìm chết...”

“Ngươi mang vài người và người khám nghiệm tử thi đi qua nhìn một cái!” Cố Thiên Hữu nói với bộ khoái gần nhất.

Vài tên bộ khoái mới đi, Trương đại nương vừa thương xót khóc hô. “Khởi bẩm đại lão gia, Vương gia khinh người quá đáng, nói muốn lập tức làm tang sự... Đem nữ nhi của ta lên núi chôn... Rõ ràng là chột dạ...”

Cố Thiên Hữu quyết định thật nhanh, lập tức lại dặn vài câu. “Ngoại trừ khám nghiệm tử thi ra, không có mệnh lệnh bản quan, cũng không cho phép ai đụng đến thi thể.”

Vài tên bộ khoái lập tức nhận lệnh đi làm.

“Đại lão gia, cầu người giải oan thay nữ nhi dân phụ...” Trương đại nương không ngừng dập đầu khóc ròng nói.

“Chỉ cần thật sự có oan khuất, bản quan tự nhiên sẽ vì nàng đòi lại một cái công đạo.” Ngữ khí Cố Thiên Hữu bình tĩnh an ủi khổ chủ. “Ngươi đứng lên trước đi!”

Trương đại nương vừa lau lệ, vừa nói lời cảm tạ.

Đợi cả ngày, đã qua hơn một canh giờ, vẫn không có người nào hồi báo tình huống trước mắt, Cố Thiên Hữu đơn giản từ sau bàn xử án đi tới.

“Xem ra bản quan phải tự mình đi một chuyến mới được.” Hắn không thích chuyện gì cũng không làm, chỉ ở chỗ này đợi. “Trương thị, ngươi cũng cùng đi.”

“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.” Trương đại nương nghe nói vị Tri huyện mới này là một quan tốt, lúc này thật sự tin, bằng không có người làm quan nào chăm chỉ như vậy, nguyện ý tự mình đến hiện trường.

Do Trương đại nương dẫn đường, Cố Thiên Hữu một thân quan phục dùng phương thức đi bộ đi tới Vương gia, thấy hắn mặc dù lau mồ hôi như mưa, bất quá lại một chút cũng không thèm để ý, các dân chúng Ngô huyện đi bên cạnh đều dùng ánh mắt kính yêu tôn kính nhìn hắn, bởi vì vị Tri huyện này từ khi nhậm chức đến nay, đã thường xuyên đi ra ngoài nha môn thẩm vấn, rất ít địa phương có quan phụ mẫu nguyện ý làm như vậy.

Đoàn người đi ở trên đường cái, trên đường có cầu nhỏ, nước chảy, cảnh đẹp vùng sông nước thu hết vào mắt, chỉ là lúc này không có người có tâm tư thưởng thức.

“Đại nhân, Vương gia ở đó!” Trương đại nương chỉ vào phía trước nói.

Cố Thiên Hữu ngưng mắt nhìn lại, quả nhiên ngoài cửa một gia đình chật ních hàng xóm láng giềng, còn có vài bộ khoái đã ở trong đó.

“Đại lão gia đến đây!” Có người hô lớn.

“Khám nghiệm tử thi đến xem qua?” Cố Thiên Hữu hỏi một bộ khoái trong đó.

Bộ khoái vội hỏi: “Bẩm đại nhân, Phương lão còn chưa tới nha môn, thuộc hạ đã phái người đến nhà tìm hắn.”

“Còn chưa tới?” Cố Thiên Hữu có chút ngoài ý muốn, bởi vì Phương lão từ trước đến nay đến nha môn đúng giờ. “Người của Vương gia?”

“Đều ở trong phòng.” Bộ khoái trả lời. Nghe vậy, Cố Thiên Hữu liền bước vào cánh cửa, trước liếc qua người chết đang đắp vải trắng nằm trên mặt đất, sau đó lại ngẩng đầu nhìn dây thừng còn treo trên xà nhà, cuối cùng mới nhìn về phía mẹ con Vương gia đứng ở góc, trên người tản mát ra quan uy làm cho bọn họ rùng mình.

“Đại lão gia, oan uổng a...” Cả người Vương bà bà ngã vào trước mặt Huyện thái gia, một hồi hô to reo lên. “Rõ ràng là con dâu ta muốn tìm chết... Lại còn nói dân phụ làm hại... Ta cũng vậy không nỡ để con dâu tốt ra đi như vậy...”

Vương Đại Long tướng mạo thô lỗ cũng quỳ xuống theo mẫu thân, giả khóc vài tiếng. “Đều là tiểu nhân không tốt... Mới có thể làm cho nàng luẩn quẩn trong lòng... Là tiểu nhân đáng chết...”

Cố Thiên Hữu mắt lạnh nhìn xem mẹ con Vương gia khóc đến khàn cả giọng. “Bản quan xem trọng chứng cớ, ngươi có phải đáng chết hay không, cũng phải chờ khám nghiệm tử thi đến khám nghiệm tử thi mới biết được.”

“Ô ô... Người chế là lớn, hay là sớm một chút để cho con dâu dân phụ nhập thổ vi an...” Vương bà bà rất sợ bị khám nghiệm tử thi nhìn ra cái gì, chỉ muốn nhanh đem người chôn cất.

“Gấp cái gì, cho dù con dâu ngươi thật là tự tử, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết nàng vì cái gì tìm chết? Nói không chừng nàng là bị ủy khuất gì, chẳng lẽ ngươi muốn nàng chết không nhắm mắt?” Cố Thiên Hữu nói đến bọn họ á khẩu không trả lời được.

Vương Đại Long kiên trì, nhẹ gật đầu. “Đại lão gia nói đúng.”

“Bản quan ở chỗ này chờ người khám nghiệm tử thi đến.” Nói, Cố Thiên Hữu ngồi xuống trong đại sảnh, cũng có thể thừa cơ quan sát thái độ cùng phản ứng của mẹ con Vương gia.

Mẹ con Vương gia này nóng nảy, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới vị Tri huyện mới này cẩn thận như vậy, hơn nữa khó chơi, muốn tốn chút bạc thu mua, đỉnh đầu lại rất căng, bây giờ nên làm cái gì đây?

Vương bà bà không khỏi trừng con trai độc nhất, tức hắn tính tình quá mức xúc động, dưới sự giận dữ siết chết người rồi hại nàng thu thập cục diện rối rắm này.


/8