Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 57 - Chương 57

/120


Edit: Thảo My

Đột nhiên, nữ hài đưa tay vỗ vỗ tay hắn, hắn vừa cúi đầu, thấy ánh mắt thanh thuần thiện ý của nàng, hắn theo bản năng buông lỏng tay.

Vốn tưởng rằng nữ hài nhất định sẽ kêu to để những người đó bắt hắn, nhưng lại không nghĩ, nàng chỉ nhẹ nhàng thở dốc một hơi, sau đó kéo chăn che hắn, tự mình đưa tay vén màn lên.

Hắn đang ở trong chăn tim đập như đánh trống, lại có thể cảm nhận được một ít nhiệt độ thân thể của nàng.

Nàng làm bộ như bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt mơ mộng: Hả? Các ngươi làm sao tiến vào, xảy ra chuyện gì sao?

Bọn họ lặp lại lời nói một lần nữa: Đại tiểu thư, có thấy thích khách hay không?

Không có, ta vẫn ngủ, mới vừa bị các người đánh thức đấy.

Vậy. . . . . . Không sao, bọn thuộc hạ cũng nghĩ cho an toàn của Đại tiểu thư.

Các ngươi tự nhìn, phòng ta lớn như vậy, thích khách tiến vào liếc mắt một cái là có thể thấy được, các ngươi vẫn nhanh lên đi chỗ khác tìm đi.

Vâng. Những thị vệ kia vội vàng lui ra ngoài, cũng đóng kỹ cửa, nghe được tiếng bước chân của bọn hắn dần dần đi xa, nữ hài rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vén chăn lên: Được rồi, bọn họ đã đi, ngươi mau ra đây.

Thiếu niên nhìn khuôn mặt tinh xảo của nữ hài, có chút ngẩn ra: Tại sao cứu ta? Tại sao đối với ta tốt như vậy?

Bởi vì nhìn bộ dáng ca ca ngươi, không giống người xấu, ca ca nhất định là bị người đuổi giết sao?

Hắn lộ ra ánh mắt tràn đầy hận ý: Không sai, ta là Nhị vương tử Hồ Tộc, Đại vương huynh và Tam vương đệ muốn mưu hại ta, cho nên ta cũng chỉ có thể trốn, nếu không nhất định sẽ bị bọn hắn giết chết.

Thì ra là ngươi là vương tử, thân phận tôn quý như thế không thể nghèo túng như vậy, vương tử ca ca, ngươi nhất định phải cố gắng lên, nhất định phải kiên trì tiếp.

Thiếu niên nhìn ánh mắt thiện ý của nữ hài, trong lòng tràn đầy ấm áp và cảm động: Cám ơn ngươi, trừ mẫu phi, cho tới bây giờ không có ai từng đối với ta tốt như vậy.

Những người đó trừ hành hạ hắn, ngược đãi hắn, không có một người thật lòng đối với hắn, ngay cả tất cả thị nữ trong cung đều lắc lư theo gió, cuộc sống của hắn, hạ nhân cũng không bằng, còn nói gì vương tử. Phụ thân cũng nhìn thấy thiên tư hắn ngu dốt đã sớm bỏ qua việc bồi dưỡng hắn, cứ như vậy bỏ bê hắn, trọng điểm bồi dưỡng hai nhi tử khác.

Vốn người tầm thường giống hắn sẽ không bị người khác nhớ lại, nhưng mà khi hắn vừa sinh ra, trưởng lão Hồ Tộc từng tiên đoán, nói hắn có phong phạm vương giả, tương lai tất thành người tài, chỉ là mọi sự xem trọng một chữ tâm, một lòng hướng thiện, biến thành người tài, một lòng hướng ác, vạn kiếp bất phục, còn nói hắn là trời sinh mệnh Đại Vương.

Cũng bởi vì lời tiên đoán này, cho nên khiến Đại vương Tử và Tam vương tử sinh lòng ghen ghét, cảm thấy hắn chung quy vẫn là một sự uy hiếp, chẳng bằng diệt trừ hắn, cũng may còn có một lão ma ma vẫn âm thầm trợ giúp hắn tiết lộ tin tức cho hắn, cho nên hắn chạy ra khỏi cung.

Không có quan hệ, ta cũng không có giúp được cái gì, ngươi không cần cám ơn ta. Chỉ một tiểu nữ oa, lại có biết rõ thế sự như vậy, làm cho hắn nhìn, cũng không hiểu nổi bắt đầu vui mừng.

Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, phần ân tình này, một ngày nào đó ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, ngươi tên là gì?

Tiếng cười của tiểu cô nương như chuông bạc khanh khách vang lên: Mẫu thân đã nói, khuê danh của nữ hài tử không thể nói với nam sinh khác, nếu không sau này phải gả cho hắn, nếu ca ca biết tên của ta, về sau lớn lên nhất định phải lấy ta nha.

Thiếu niên nghĩ thầm, hiện nay mình nghèo túng thành cái bộ dáng này, khó bảo toàn tính mạng, mà nữ hài xuất thân nhà phú quý, mình làm sao có thể làm trễ nãi người ta?

Thấy tiểu nữ oa này, trong lòng hắn không hiểu có hảo cảm, liền trịnh trọng gật đầu.

Vậy bây giờ ngươi khoan nói




/120