Mỹ Nhân Như Họa

Chương 40 - Chương 40

/103


Editor: trang bubble ^^

Mưa liên tục tí tách nhỏ giọt xuống mấy ngày, lại có chút ý vị thanh thế to lớn không chịu ngừng nghỉ. Thật là làm trên dưới Hầu phủ sầu chết rồi, tân nương tử xuất giá sợ nhất gặp phải thời tiết mưa dầm. Điềm xấu là một cách nói, nhiều hơn thường là làm cho hai nhà thành hôn luống cuống tay chân, chật vật không chịu nổi.

Cũng may ông trời tốt bụng, ngay ở một đêm trước hôn lễ của Tiêu Tĩnh Dư, rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng, ngược lại rửa sạch nóng bức và ngột ngạt mấy ngày liên tiếp.

Bên kia, Hoàng thị và Trần thị bởi vì có đội ám ảnh của Tiêu tướng quân theo dõi, Thẩm Họa biết được tin tức càng ngày càng nhiều, ước chừng cũng làm rõ tất cả đầu mối. Trần thị bận rộn lễ thành hôn, không rảnh bận tâm, Hoàng thị ẩn nhẫn không phát, chỉ lặng lẽ bảo Giang Đồ kia lại đòi chút Xuân Hương lộ từ chỗ ca ca phủ Anh Quốc Công cất giấu.

Hình như tất cả mọi người đang đợi đám cưới Tiêu Tĩnh Dư, Tiêu lão phu nhân đang đợi sau đám cưới kiểm tra sổ sách chỉnh lý Hầu phủ, Hoàng thị và Trần thị đang đợi sau đám cưới cũng cố vị trí Thế tử, ngay cả Thẩm Họa cũng đang chờ. . . . . .

Sau khi Tiêu Tĩnh Dư thành hôn, nàng bèn muốn vạch trần mặt nạ giả nhân giả nghĩa mà gian trá của hai người kia. Nàng và Tiêu Tĩnh Dư vừa gặp như đã quen, hết sức hợp ý, cũng không muốn khiến Hầu phủ gây ra sóng gió ở trước đám cưới của nàng ấy.

Mà trong phủ trên tới Tiêu lão phu nhân, dưới tới người đánh xe nuôi ngựa, đều đang làm chuẩn bị cuối cùng và kiểm tra số lượng cho thành hôn, nhưng tân nương tử Tiêu Tĩnh Dư dường như lại không có mảy may khẩn trương, lại mặc nam trang tới Kỳ Lân cư mời Thẩm Họa buổi tối chuồn ra phủ dạo chơi.

Thẩm Họa do dự trong nháy mắt, nhíu lại đuôi lông mày, nhưng thấy nụ cười tiêu sái của Tiêu Tĩnh Dư, thì thấy là bản thân thay Dư tỷ tỷ quan tâm quá mức, không có ý định từ chối nữa, thật ra thì nàng mong đợi lần thứ hai xuất phủ đã lâu rồi.

. . . . . .

Màn đêm buông xuống, ngân hà ẩn trốn lay động, đèn đuốc hai bên bờ sông Kim Lăng như trăm hoa nở rộ, lấm ta lấm tấm, phản chiếu trong nước giống như là nhiều đóa hoa thủy tinh nở rộ to lớn mà sáng chói.

Hiện tại hai người đều ăn mặc nam trang, Tiêu Tĩnh Dư mặc quần áo trắng, Thẩm Họa cũng tương tự là một bộ áo dài nguyệt sắc (xanh lơ), khác biệt chính là hoa văn cổ áo và màu sắc đai lưng của hai người.

Có câu nói nếu muốn thanh tú thì mặc bộ tang phục, dọc đường tới hai vị công tử áo trắng kia cười tươi rói không biết chọc bao nhiêu ánh mắt thiếu nữ tập trung.

Lại nói, trong tay Tiêu Tĩnh Dư kia là một cây quạt giấy mạ vàng hoa văn nho nhã chơi cực tốt, là trang phục và đạo cụ chuẩn bị cho công tử trâm anh thế gia. Thẩm Họa chê cười, cũng học theo chợt lanh lẹ mở cây quạt ra, che lại khóe môi nhếch cười, đầu nghiêng lại gần, Dư tỷ tỷ như vậy đúng là muốn gọi Mỹ Kiều Nương (vợ đẹp) đến quý phủ làm mai.

Tiêu Tĩnh Dư hăng hái khá cao, còn đáp lời, Có làm mai hay không cũng không biết. chẳng qua ta thấy là Họa muội muội chọc không ít khoản nợ hoa đào thôi. Nàng dùng cây quạt đẩy mặt của Thẩm Họa một cái, ý bảo nàng nhìn thiếu nữ tuổi xuân chọn lựa cây trâm ở một chỗ trước sạp đồ trang sức.

Thẩm Họa ngước mắt dò xét cẩn thận, nữ tử kia áo hạnh hoàng (vàng hơi đỏ), suối tóc đen như mây tản mác ở phía sau, ánh mắt hờn dỗi. Khóe mắt chợt nghiêng dường như bởi vì thấy Thẩm Họa nhìn nàng, bèn lập tức mất tự nhiên xoay người đi, đưa lưng về phía hai người bọn họ chọn chọn lựa lựa ở trước gian hàng, thỉnh thoảng còn có thể khoa tay múa chân ở trên đầu hỏi thăm nha hoàn có phải là đẹp mắt.

Vị tiểu thư kia vừa đi theo chúng ta một đường, khắp nơi nhìn chằm chằm Thẩm công tử ngài đấy.

Có lẽ chỉ là vừa vặn thuận đường thôi, tỷ tỷ đa nghi rồi.

Tiêu Tĩnh Dư khẽ mỉm cười, Muội muội băng tuyết thông minh như thế, làm sao lại không nhìn ra? Loại tiểu thư gia đình giàu có như nàng, đồ trang sức trâm ngọc trai đều là loại tốt nhất, chỉ đeo một khuyên tai cũng đủ mua lại toàn bộ đồ trang sức của gian hàng, sao lại hiếm lạ, trừ phi là ở đây. . . . . .

Trừ phi là trong lòng trống vắng gì đó. . . . . .

Kì thực Thẩm Họa đã sớm nhìn ra, chỉ là nàng vốn định giả bộ như không biết, chơi xong liền muốn trở về phủ, nhất thời khiến Tiêu Tĩnh Dư nhắc ra chỉ có thể lúng túng cười một tiếng, Ôi, đây quả thật khó làm, tỷ tỷ nói làm sao mới có thể bỏ rơi nàng!

Có gì khó khăn, chúng ta cũng bỏ rơi Mộc Quỳ và Khương Sơn, còn sợ không bỏ rơi được vị tiểu thư yểu điệu này? Càng tiếp xúc, Thẩm Họa càng biết được, thậm chí Tiêu Tĩnh Dư là người cao lãnh trước kia, lén lút cũng là một người phái linh hoạt, nàng vội vàng đuổi theo hỏi: Tỷ tỷ có chủ ý gì hay?

Bộ dáng Tiêu Tĩnh Dư giữ kín như bưng, lại tao nhã xoay quạt một cái, chỉ về phía một chỗ thuyền hoa sông Kim Lăng, chỉ thấy trên boong thuyền hoa năm sáu nữ tử lụa mỏng nhẹ nhàng nhảy múa, một bộ phong thái thướt tha dùng kỹ thuật nhảy mời người.

Trên sông Tần Hoài, Giang Nam cũng thường như vậy, trong lòng Thẩm Họa biết đây chính là thanh lâu.

Mỹ Kiều Nương chỗ kia chỉ nhận tiền bạc, cũng không nhận người, huống chi loại đại gia khuê tú như nàng ta nào dám theo chúng ta cùng uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu)?

Thẩm Họa cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, vừa vặn có thể đi mở mang tầm mắt, phong cảnh và náo nhiệt ở phương bắc này cũng khác nhau rất lớn với Giang Nam. Thẩm Họa đã từ từ quen thuộc ẩm thực sinh hoạt thường ngày ở nơi này, cũng bèn muốn nhìn một chút những thứ khác, lúc này liền tán thưởng.

Thuyền hoa kia đông như trẩy hội, nối liền không dứt, thuyền nhỏ chở người cũng khó cầu. Hai người ném một thỏi bạc về phía người chèo thuyền, mới ngồi được thuyền nhỏ, lướt qua tới thuyền hoa. Thật ra thì thuyền hoa kia cũng chỉ là một chỗ Xuân Vũ các đón khách ban đêm, mới vừa lên đèn, chính là đèn hoa rực rỡ, cực kỳ chói mắt.

Thuyền hoa tổng cộng có chiều cao ba tầng, sáo trúc diễn tấu nhạc khí bên tai không dứt, đến phần lớn là văn nhân thích học đòi văn vẻ, mà chợ phiên Xuân Vũ các tổ chức trong ngõ lại là một loại buôn bán giường chiếu khác tương




/103