Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 97 - Chương 74.5

/106




Kỳ thực quản gia không cần vì ta tự mình dẫn đường, ta cũng là cùng các tân khách đến tiền thính là được. Ôn Nhu nói xong không nhanh không chậm, lúc này nàng nhàn nhã thưởng thức cảnh trí quanh thân, quả thật là phủ đệ của thân vương kiêm thừa tướng đương triều, cảnh trí giác cùng Bạch vương phủ mà nói, quả thực chính là khác nhau một trời một vực, dùng hai chữ khái quát, chỉ có thể dùng Xa hoa Để hình dung.

Mà nàng đương nhiên cũng nhìn ra được, con đường quản gia dẫn dắt, cũng không phải là thông đến chính sánh.

Khóe miệng cong lên một tiếu y như có như không, Ôn Nhu ngắt một nhánh mai ven đường, ở trong tay thưởng thức, mâu tử nặng nề như ám vân, Thanh vương, muốn làm gì?

Bạch vương phi thân phận tôn quý, tự nhiên không lo cùng hắn đồng đạo. Quản gia nịnh hót cười giải thích, đây chính là nữ nhân hắn thấy gia để ý nhất, tự nhiên phải cẩn thận hầu hạ.

Nga? Ta còn không biết thân phận của mình có tôn quý như vậy, dĩ nhiên có thể được Thanh Vương gia đặc biệt ưu đãi như vậy. Thân phận của Bạch vương phi tôn quý thế nào, cũng tôn quý không qua được Bạch vương, mà Thanh vương đến Bạch vương không để vào mắt, sẽ đối với nàng lễ đãi có thừa?

Bạch vương phi không cần hoài nghi, đúng là gia phân phó hầu hạ tốt Bạch vương phi. Quản gia nhìn thấy núi giả cách đó không xa, không khỏi bước nhanh hơn.

Ôn Nhu không nói gì, tâm trạng cảnh giác cũng sinh ra một phần, nàng muốn nhìn, Thanh vương rốt cuộc muốn chơi cái trò gì.

Đi tới một chỗ núi giả, quản gia đối với Ôn Nhu làm một động tác Mời vào trong , Ôn Nhu nâng cao mười hai phần thần, đi vào, sau khi đi vào, mới phát hiện bên trong có một cái động, cầu nhỏ nước chảy, nhà thuỷ tạ đình đài, không gian không lớn, cũng mười phần ý nhị mười phần, một nam tử mặc thanh bào đứng chắp tay tại trên tiểu cầu, thấy Ôn Nhu, trong mắt tràn đầy phẫn nộ đè nén cùng tràn đầy *.

Không chỉ có không có Ôn Nhan xử lý xong, đến Ôn Nhu hắn đều không có đắt thủ! Bảo hắn không giận thế nào được?

Hôm nay là ngày vui của Thanh Vương gia, Thanh Vương gia lúc này không ở tiền thính xã giao, lại chạy đến đây tiêu khiển, thực sự là nhã hứng khó được. Ôn Nhu khẽ cười, trong nụ cười tràn đầy châm chọc, phong cảnh đẹp như vậy, thật là bị một người sát phong cảnh làm hỏng.

Ôn Nhu, nhìn thấy bổn vương ngươi phải hành lễ! Nhìn thấy Ôn Nhu đáy mắt châm chọc, Thanh vương nắm chặt nắm tay, chậm rãi hướng Ôn Nhu đi đến.

Nếu theo Thanh Vương gia nói như vậy lễ nghi thuyết pháp, Thanh Vương gia nhìn thấy Ôn Nhu, cũng phải gọi Ôn Nhu một tiếng ' Tẩu tẩu' mới đúng. Ôn Nhu khẽ cười nhìn Thanh vương đâm đầu đi tới, không né không tránh, cứ như vậy thẳng tắp đứng.

Ôn Nhu! Ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Thanh vương nắm chặc quả đấm đã nổi gân xanh, hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Nhu, nhìn nàng lộ ra một cái miệng nhỏ nhắn, thật muốn nhào tới hung hăng cắn, người nữ nhân này, không biết nàng đắc tội hắn sao? Còn có nhan sắc của nàng, tựa hồ căn bản không đem hắn để vào mắt! Từ trước đến nay còn chưa có nữ nhân nào dám cho hắn nhìn sắc mặt như vậy! Ôn Nhu, hắn nhất định phải đạt được!

Xin hỏi Thanh Vương gia, cái gì gọi là mời rượu? Cái gì gọi là phạt rượu? Ôn Nhu khinh miệt cười, nhìn Thanh vương vậy lộ ra một bộ mặt cũng xưng là mỹ nam nhưng là ác tâm, Huống hồ cứ cho là Thanh Vương gia không xưng Ôn Nhu một tiếng ' Tẩu tẩu', cũng phải xưng Ôn Nhu một tiếng ' Bạch vương phi', há có thể vô tri như hạ nhân hô to gọi nhỏ tục danh của Ôn Nhu?

Ngươi lại dám nói bổn vương là hạ nhân vô tri? Thanh vương giận không kềm được, cũng vô pháp tự chế, giơ lên cố sức nắm hai vai của Ôn Nhu, Đừng quên, ngươi là nữ nhân của ta! Ta mới là nam nhân chân chính của ngươi!

(Luna: bạn vương gia này có phần tự sướng rồi.)

Ha ha ha ——! Phảng phất nghe được chuyện cười trong thiên đại một dạng, Ôn Nhu ngửa mặt lên trời cười to, sau đó dùng nhãn thần như tiểu nhi vô tri nhìn Thanh vương, khinh thường nói, Thanh Vương gia cũng biết hai chữ ' Vô sỉ' viết thế nào? Nếu không biết, Ôn Nhu có thể dạy ngươi một chút.

Chớ nói Ôn Nhu là nữ nhân của ngươi, nói Ôn Nhu đã từng là nữ nhân ngươi cũng không thể, Thanh Vương gia còn dám đại ngôn bất tàm nói mình là nam nhân chân chính của Ôn Nhu, xin Thanh Vương gia chớ quên, nam nhân của Ôn Nhu, là thân huynh trưởng của ngươi, Bạch vương, Lãnh Triệt!

Không có bất kỳ dự triệu, Ôn Nhu đem hai chữ Lãnh Triệt Cắn thật chặr, nàng thế nào cũng nghĩ không ra, người nam nhân trước mắt này còn có thể vô sỉ đến nông nỗi này, thực sự là cổ kim cũng không có người như vậy đâu.

A! Thân huynh trưởng? Bạch vương Lãnh Triệt? Mà Thanh vương cũng giống như nghe được chuyện buồn cười nhất, cười đến cực hạn chẳng đáng, Liền cái phế vật ma ốm? Bổn vương chỉ cần vừa nhấc chân là có thể đem hắn đạp xuống đất! Lúc trước bổn vương có thể đem ngươi ném cho hắn, không phải đã chứng minh rồi hắn chính là cái phế vật sao? Đến phản kháng cũng sẽ không phản kháng phế vật! Mà lúc trước bổn vương có thể đem ngươi đi, hôm nay cũng có thể cho ngươi ngoan ngoãn trở lại bên người bổn vương!

Thanh Vương gia, lúc trước cũng bởi vì ngươi thích nhị muội muội, thích Trấn Quốc Công phủ mang đến vinh quang cho ngươi, cho nên mới giúp đỡ nàng cướp Trấn Quốc công tử vị từ trên người ta, để cho nàng ngoan ngoãn thuận theo ngươi, đối với ngươi đối với ngươi khăng khăng một mực không phải sao? Ôn Nhu nhìn Thanh vương khiến cho nàng chán ghét, đem nói cho hết lời nói cho hết lời, Thế nhưng Thanh Vương gia chẳng lẽ không minh bạch, nếu là Ôn Nhu gả cho ngươi, không phải sẽ mang đến vinh quang cho ngươi so với nhị muội muội ít hơn sao? Dù sao nàng mới là tổ phụ thân truyền Trấn Quốc công tử, nàng đến nay không nghĩ ra, nếu hắn thích quyền lực cùng vinh quang, sao sẽ chọn Ôn Tâm mà không phải nàng?

Bởi vì bổn vương chưa từng thấy qua ngươi, dung mạo của ngươi khuynh quốc khuynh thành bất quá là nghe nhầm đồn bậy, dung mạo chân thật của ngươi cho người không đành lòng nhìn thẳng. Đây là lúc làm quen Ôn Tâm, Ôn Tâm cùng hắn nói, nghĩ bên cạnh mình đều là mỹ nhân như hoa như ngọc, hắn thực sự vô pháp đối mặt với người quái dị, muốn hối hôn, lại do tiên đế ban vô pháp từ, chỉ có thể dùng phương pháp mưu tính, cuối cùng hắn được như nguyện, còn có thể dùng nàng hung hăng đánh Bạch vương một cái, ai bảo hắn từ nhỏ liền xem Bạch vương ma ốm kia là cái đinh trong mắt, có đúng hay không cho hắn một đao một thương, hắn mới cảm thấy thoải mái.

Thế nhưng ai biết, Ôn Tâm đúng là lừa hắn! Ôn Nhu chân thật, đúng là đẹp đến không thể tả, mê hoặc hắn!

Hắn hối hận, hối hận lúc trước đợi tin Ôn Tâm sở xuy gió bên tai, bỏ lỡ nàng vốn nên thuộc về hắn!

Mà bọn họ là do tiên đế tứ hôn, mới thật sự là trời sinh một đôi! Mặc kệ nàng gả cho ai, hắn cũng sẽ chính là nam nhân chân chính của nàng! Nàng chỉ có thể là nữ nhân của hắn!

Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, nhưng không ngờ Thanh Vương gia sẽ là một người xem trong dung mạo như vâyh. Liền vì một nguyên nhân nho nhỏ liền đem nàng đẩy vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nên nói hắn là ngoan tâm hay là ngu xuẩn? Ôn Nhu cố ý đem nhãn thần nhu hòa, giả vờ hao tổn tinh thần nhìn Thanh vương, Vậy hôm nay Thanh Vương gia hối hận? Đem Ôn Nhu từ Bạch vương phủ nhận trở về bên người?

Thấy sắc mặt của Ôn Nhu hòa hoãn, tựa hồ dáng dấp cũng có một chút dao động, lộ ra ngoài nội tâm hối hận không ngớt, thâm tình nhìn Ôn Nhu: Chỉ cần ngươi nguyện ý, hôm nay ta liền có thể cho ngươi ngồi trên Thanh vương phi vị! Bạch vương là một phế vật căn bản là không xứng với ngươi! Trở lại bên cạnh ta đi!

Dù sao Bạch vương là một dạng nam nhân gần đất xa trời hùng phong không phát triển, thế nào có thể thỏa mãn một mỹ nhân như hoa như ngọc, hắn, mới thật sự là nam nhân! Nam nhân chân chính của nàng!

Nhìn Thanh vương hối hận không ngớt, mâu quang Ôn Nhu trở nên chìm lãnh, Ôn Nhu quyến rũ cười: Thế nhưng trong mắt Ôn Nhu, ngươi đến phế vật cũng không bằng.

Ngươi —— nói cái gì? Thanh vương không thể tin nhìn chằm chằm Ôn Nhu, bỗng nhiên nhãn thần trở nên dữ tợn, chăm chú bóp hai vai của Ôn Nhu, nhìn môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng, tức giận mà huyết khí dâng trào để hắn nổi giận gầm lên một tiếng, quay môi đỏ mọng của Ôn Nhu liền muốn hôn.

Ngân châm từ tay của Ôn Nhu lộ ra, đang muốn xuất thủ, lại phát hiện Thanh vương chợt buông lỏng nàng ra, trên cánh tay của Thanh vương, chẳng biết lúc nào đâm vào một bả phi tiêu nho nhỏ!

Ngũ đệ thật phong lưu, có thể cũng phải nhìn chuẩn đối tượng mới hạ thủ cho thỏa đáng. Âm thanh dễ nghe như xuân phong ấm áp, lại mang hàn ý se lạnh.

Ôn Nhu nghe tiếng nhìn lại. ** tuyệt vọng chi tâm **

Huyền Vương gia? Ôn Nhu có chút kinh ngạc nhìn Huyền vương xuất hiện ở cách đó không xa, nàng có chút không hiểu, vì sao hắn sẽ lại ở thời khắc không tưởng lại xuất hiện ở đây.

Huyền vương? Thanh vương phẫn nộ, càng bất khả tin tưởng, nhãn thần ngoan lệ nhìn chằm chằm Huyền vương vị khách không mời mà đến này, cắn răng một phi tiêu trong tay rút ra, ném tới trước mặt Huyền vương, Lẽ nào Huyền Vương gia không biết tới phủ đệ của người khác không thể tùy ý đi lại sao?

Bởi vì Thanh vương tự cao, đó là Vương Thượng hắn đều không để vào mắt, cho nên hắn từ trước đến nay đêu coi thường huynh đệ tình thân thủ túc mà gọi thẳng tục danh.

Ghê tởm! Thanh vương hung tợn nhìn Huyền vương, nếu không phải hắn xuất hiện, hắn định có thể đem Ôn Nhu nữ nhân khiến hắn không thể dời mắt này thực sự trở thành nữ nhân của hắn rồi!

Ta bất quá là đến nói cho ngũ đệ, Vương Thượng tiến lên đây, bảo là muốn tự mình làm người chứng hôn cho ngũ đệ, Vương Thượng lúc này đã đến tiền thính rồi. Âm thanh của Huyền vương như trước ấm áp, sắc mặt thần tình lại không có nhu hòa như thường ngày, mà là nhãn thần lạnh như băng nhìn chằm chằm Thanh vương, Ngũ đệ vẫn là nhanh xử lý vết thương, thay xiêm y, rồi đến tiền thính mới tốt.

Hắn bất quá là có ý tốt đến vì Thanh vương nhắn nhủ một tiếng, lại không biết sẽ thấy tình cảnh như thế, đúng là Thanh vương cầm lấy vai của nàng muốn khinh bạc nàng! Hắn cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền dùng phi tiêu nhắm vào Thanh vương ném!

Phản ứng đầu tiên của hắn là, tuyệt không để nàng bị bất luận kẻ nào khi dễ, đừng nói đên khinh bạc!

Hừ! Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Ôn Nhu chốc lát, phất tay áo rời khỏi.

Lúc bước quan bên người Huyền vương, Thanh vương cắn răng oán hận nói: Huyền vương, thương thế của ngươi lúc này đây, bổn vương hảo hảo nhớ kỹ!

Huyền vương cười nhưng không nói.

Tẩu tẩu không bị thiệt hại gì? Huyền vương hướng Ôn Nhu cười ôn hòa, quan tâm hỏi, Thanh vương, hắn định cũng sẽ không bỏ qua!

Đa tạ Huyền Vương gia quan tâm, Ôn Nhu vô sự. Ôn Nhu cũng cười khẽ, Chỉ là Huyền Vương gia đột nhiên xuất hiện, để Ôn Nhu có chút giật mình.

Nếu không có Li xuất hiện kịp thời, sợ ngũ đệ liền sẽ làm ra chuyện thiên lý bất dung, hại bản thân không nói, làm phiền hà làm phiền hà tẩu tẩu mới không phải.

Nói như thế, một lần Ôn Nhu gặp Huyền Vương gia, cũng sẽ thiếu Huyền Vương gia một cái nhân tình.

Điều này có thể nói là Li cùng tẩu tẩu hữu duyên? Huyền vương nhìn Ôn Nhu mặt mày tinh xảo, hơi xuất thần.

Ôn Nhu mỉm cười không có đáp lại, chỉ nói: Giờ lành sắp đến rồi, cần tiền thính, Huyền Vương gia có muốn đến tiền thính?

Có.

Lúc hai người gần đến tiền thính, Ôn Nhu hướng Huyền vương khẽ vuốt cằm, nói là hắn nếu là sóng vai vào thính tử tất sẽ gặp gặp rắc rối, vẫn là nàng vào trước thì hơn, dứt lời bản thân liền trước bước vào chính sảnh, tìm chỗ không có người để ý ngồi xuống.

Chỉ thấy một đôi tân nhân đứng ở giữa tiền thính, đế vương Lãnh Hạo vẻ mặt vui vẻ cười, vì hai người làm người chứng hôn, nếu không phải trên mặt Thanh vương biểu tình quá lãnh cùng cứng rắn, tất sẽ cho người cho rằng đây cũng là một đôi thần tiên quyến lữ khiến người khác hâm mộ.

Đáng tiếc, không phải, từ vừa mới bắt đầu đã không phải, ngày sau, càng không có cái gì đáng nói.

Lãnh Hạo nhìn soi mói, Thanh vương không thể làm gì khác hơn là cùng Ôn Nhan bái thiên địa xong, Ôn Nhan buộc

/106