Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Chương 21: Tình yêu không có điểm dừng

/21


Từ lúc đó đến tận ngày hôm sau, Chân Ni vẫn không hề liên lạc với tôi. Tôi cố nén nỗi bất an trong lòng, đi đến công viên anh đào. Từ xa đã nhìn thấy một khung cảnh làm ngây ngất lòng người.

Tôi kinh ngạc đưa tay ra, đón lấy những cánh hoa hồng hồng xinh xinh theo gió bay tới.

Cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, dưới ánh nắng mặt trời tuyệt đẹp như được phủ một vầng hào quang ấm áp.

Bầu trời chợt đổ một cơn mưa những cánh hoa đầy lãng mạn, hoa bay xao xác đến tận chân trời.

“Em thích không?”, Thôi Hy Triệt đút tay trong túi quần, nhìn tôi cười.

“Sao hôm nay ở đây vắng người thế?”. Tôi bỏ qua câu hỏi của anh, nói ra nỗi thắc mắc trong lòng.

Một cảnh tượng đẹp đến thế này, đáng lẽ phải có rất đông người đến thưởng ngoạn chứ.

“Vì anh muốn những bông hoa anh đào này chỉ thuộc về em, thế nên đã “chào hỏi” đặc biệt với các nhân viên ở đây rồi”, Thôi Hy Triệt trả lời với vẻ không quan tâm lắm.

Xung quanh đột nhiên rơi vào sự tĩnh lại vô cùng êm dịu.

Trái tim tôi bất giác trở nên mềm yếu, nhưng giọng nói vẫn lạnh tanh: “Lần trước anh đặt mua hoa lily bên Pháp chuyển qua máy bay về đây, bây giờ lại tặng em cả một vườn hoa anh đào, lần sau sẽ tặng em một cánh đồng hoa oải hương chắc? Anh không lo em sẽ sinh ra chứng hoảng sợ các loài hoa à?”

“Em thích hoa oải hương sao?”, Thôi Hy Triệt hỏi lại.

“Ưm?”

“Có thích không?”

“…ưm, cũng tàm tạm”, tôi trả lời một cách chiếu lệ.

“Vậy thì lần sau đổi thành hoa oải hương vậy”, Hy Triệt kéo tay tôi, đôi môi hơi cong lại.

“Này, này, này, Thôi Hy Triệt, anh đang rất hách dịch đấy”, tôi chống đối với vẻ bất lực, nhưng trong khoảnh khắc, hình ảnh trong mắt đã trở nên nhạt nhòa.

“Hy Triệt, vì sao anh lại làm những việc này?”, giọng nói của tôi như bị nén lại trong lồng ngực, “Vì sao anh lại thích em?”

“Cũng không biết”, Thôi Hy Triệt cúi đầu nghĩ ngợi, “chỉ là không muốn nhìn thấy em buồn bã, đau khổ, hoặc là những lúc em vui nhưng không phải vì anh. Anh hy vọng suốt cả cuộc đời này, mỗi giây phút nhắm mắt lại, mở mắt ra đều có thể nhìn thấy em. Vậy còn em thì sao? Vì sao em lại thích anh?”

“Em…”, bước chân tôi trở nên nặng trịch, tôi mấp máy môi, song lại lập tức lặng yên.

Vì sao tôi thích Thôi Hy Triệt?

Có phải là thích không?

5 năm trước?

Hay là hiện tại?

Không biết nữa, đầu óc đã trở thành một màn hỗn loạn.

“À, là vì thích anh quá đúng không? Nếu như thích quá trái lại sẽ khiến anh bị áp lực đấy”, Hy Triệt nghiêng người dừng bước lại, nở nụ cười giúp tôi xua đi sự lúng túng.

Nụ cười đó quá là hoàn mỹ, khiến người ta không thể nào tìm được một tì vết nào, nhưng lại tỏa ra hương vị của sự buồn thương, cứ quặn đi quặn lại trong lòng ngực khiến tôi cảm thấy đau.

“Này, Mộ Ái Ni, bên đó kịch đường rồi. Là vì em thích anh quá nên muốn nhảy xuống hồ tự sát à?”

Tôi đi vội quá, không nhìn rõ cả con đường phía trước. Được vài bước, Hy Triệt chợt ôm lấy hai vai tôi xoay người tôi sang hướng khác.

Ánh sáng chiếu những vầng lấp lánh trên khuôn mặt hồ làm tôi hơi lóa mắt.

Trong vòng xoay đó, trong tầm nhìn của tôi mơ hồ xuất hiện đường viền sắc nét của khuôn mặt anh.

“Vậy anh chết cùng em nhé?”, tôi cười ranh mãnh.

Gió thổi tung mái tóc bồng bềnh của anh, trong đôi mắt ấy là một vẻ cao quý dường như người phàm trần không thể nào với tới.

Một lúc sau, Thôi Hy Triệt chầm chậm cúi đầu: “Ừ, cùng nhau chết.”

Cùng nhau chết…

Khi anh nói ra câu đó một cách kiên định và chắc chắn, trái tim tôi bỗng nhiên đứng bên bờ do dự.

Chần chừ… lo sợ… thậm chí còn cả một tâm trạng gì đó không gọi được thành tên, không nói rõ được thành lời cứ luẩn quẩn trong trái tim tôi.

Nhìn ánh mắt cố chấp của anh, tôi chợt thấy hoảng hốt, vội vàng đẩy anh ra, đi thẳng về phía trước.

Những bông hoa anh đào ở xung quanh nở rực rỡ và lãng mạn, cánh hoa lả tả bay ngợp trên mặt đất.

Dù là được đem đến trồng ở đây, vụ hoa cũng kéo dài hơn, nhưng trước sau vẫn cứ là một vẻ đẹp ngắn ngủi mà thôi.

Khi chúng tôi đi vào trong công viên anh đào, một đàn bồ câu trắng lập phật cánh bay lên, trước mắt chúng tôi là một túp lều vải mang đầy vẻ thần bí. Tấm biển treo bên ngoài ghi chữ “Bói bài Taro, người có duyên thì vào.”

Như một lời mời gọi của số phận, trái tim tôi bị dẫn dắt một cách lạ kỳ, thế nên tôi kéo Thôi Hy Triệt bước vào trong túp lều.

Trên chiếc bàn thủy tinh ở giữa lều là một bức bình phong cỡ nhỏ không ngừng chuyển động, mỗi mặt của bức bình phong đó đều vẽ những hình thù kỳ lạ.

Tôi tò mò nhìn chằm chằm vào những bức hình ấy, tấm bình phong chợt chuyển động nhanh hơn, những bức hình cũng dịch chuyển mỗi lúc một nhanh, cuối cùng trước mắt tôi cũng từ từ xuất hiện một bức hình có với độ sâu như mang tính dự báo điều gì, song khi tôi cố nhìn kỹ thì nó lại bất ngờ biến mất.

“Xin chào”, tôi hết hồn vì giọng nói bất thần vang lên. Hóa ra phía sau tấm bình phong là một lão bà quấn khăn ở trên đầu. Bà ấy đang đưa những ngón tay khô héo vuốt ve một quả cầu thủy tinh màu tím.

Tôi ngồi xuống trước mặt bà ấy với dáng vẻ tự nhiên, bà ấy nhìn tôi một cái, sau đó không nói gì, rút ra một bộ bài Taro, rải theo trình tự xuống trước mặt tôi.

“Mời cô chọn ba lá bài”

Soạt soạt soạt!

Tôi mở ba lá bài vừa chọn được ra, sau đó nhìn Thôi Hy Triệt bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Anh có tin không?”

“Tình cảm của anh với em còn mạnh hơn cả ý trời”, trước mặt người khác anh ấy luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, song khi nói với tôi, trong ngữ khí luôn mang theo một vẻ dịu dàng và dứt khoát.

Ánh mắt đầy nghiêm nghị của lão bà chiếu thẳng tới, tôi nhận ra đôi mắt bà ấy có màu xanh biếc, sâu thẳm không thấy đáy, dường như ẩn chứa trong đó là vô vàn những bí mật không thể nói ra của nhân gian.

“Lá bài đầu tiên là một ngôi sao cô đơn, cho thấy trong thời thơ ấu cô đã mất đi người thân; Lá bài thứ hai là lưỡi hái của tử thần, biểu thị cho cái chết; lá bài thứ ba là hai người giống hệt nhau, cho thấy sau khi trải qua cái chết cô sẽ được tái sinh.”

Lời nói của bà phù thủy như vọng từ tầng mây xa tít xuống, vậy là các thánh thần định dẫn dắt tôi đến đâu đây?

Tôi nhặt lá bài tượng trưng cho cái chết đó lên, lưỡi hái đen ngòm của tử thần không ngừng phóng đại trước mắt tôi, một cảm giác bất an mỗi lúc một vò xé mạnh hơn ở trong lòng.

“Cái chết?”, Hy Triệt kinh ngạc hỏi bà phù thủy, “là có ý gì?”

“Cũng không rõ, nhưng không nên lo lắng quá, có thể là một người nào đó có liên quan đến cuộc sống của cô ấy gặp phải chuyện bất trắc thôi”, bà lão nhấc quả cầu thủy tinh lên rồi đặt vào trong một chiếc hộp đồ cổ, trước khi kết thúc công việc còn liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thần bí, dường như để lại một câu đố đầy sức hút nhưng lại không thể nào giải được.

Đúng khoảnh khắc tôi rẽ tấm bạt lều bước ra, phía sau còn vọng đến giọng nói khàn khàn đầy huyễn hoặc của bà chiêm tinh:

“Vào thời khắc chuông đồng hồ vang lên, số phận sẽ chỉ đường cho người lạc lối.”

Chuông đồng hồ vang lên? Là ý gì nhỉ?

Cái người “lạc lối” đó là ám chỉ tôi ư? Vì không nhìn rõ tình cảm của mình với Hy Triệt, rốt cuộc luôn đặt mình trong vòng luân hồi của sự tổn thương và bị tổn thương, , cuối cùng khiến cho mỗi người đều đầy rẫy những vết sẹo trong lòng.

Tôi nghĩ ngợi khổ sở hồi lâu, Thôi Hy Triệt đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.

“Này, Mộ Ái Ni lạc lối, đi ăn kem Haagen-Dazs (một hãng kem nổi tiếng của Đức) không?”

“Haagen-Dazs? Lẽ nào anh không tò mò một chút nào về những lời mà bà chiêm tinh ấy vừa mới nói à? Thời khắc chuông đồng hồ vang lên là có ý gì chứ?”

“Này, em là đồ ngốc hả? Số phận của mình đều ở trong tay mình cả. Được rồi, anh đang đói đây, thế nên phải đưa em đi ăn kem Haagen-Dazs thôi. Đi nào.” Đi ăn kem cùng Thôi Hy Triệt xong, chúng tôi cùng đến quảng trường trung tâm thành phố Mễ Á. Trên quảng trường là một tháp đồng hồ sừng sững được xây theo lối kiến trúc cổ với lịch sử vài trăm năm tuổi.

Đỉnh tòa tháp cao vút chĩa lên trời xanh, như đâm thẳng vào những tầng mây trắng.

Nhưng con chim bồ câu trên quảng trường thỉnh thoảng lại bay ào lên, những đôi cánh trắng miên man như che khuất cả bầu trời.

Khi trên màn trời trắng sáng lộ ra những khoảng trống, tôi nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng trên tầng đỉnh tháp đồng hồ, sự kinh ngạc và nỗi thấp thỏm đột nhiên siết chặt lấy tôi, ngay cả việc hít thở bình thường cũng trở nên quá khó khăn.

“Là Thiên Diệp? Thiên Diệp! Anh ấy đứng trên đỉnh tháp đồng hồ làm gì kia chứ?”

Trên tháp đồng hồ, Thiên Diệp đứng ngay ở bên bờ vực hiểm nguy, gió thổi qua áo anh khiến toàn thân lay động trông như sẽ lập tức bị thần chết mang đi.

Anh ấy muốn làm gì? Làm gì chứ?

Tôi hỏi liên tục, vì quá sợ hãi nên trong đôi mắt đang mở trợn trừng cũng chỉ có thể nhìn thấy mỗi bóng hình anh.

“Em bình tĩnh một chút đi, anh ấy có thể chỉ là đang đứng ngắm cảnh thôi, em không cần phải căng thẳng đến thế”, Hy Triệt kéo tay tôi muốn an ủi cho tôi bớt căng thẳng.

Xung quanh Thiên Diệp như được bao phủ một lớp sương mỏng màu xanh lam, tôi ra sức vẫy tay về phía anh, nhưng anh không hề phát hiện ra.

Đột nhiên chuông đồng hồ trên tháp vang lên, Thiên Diệp cũng đồng thời bước ra bên ngoài mép tường, cơ thể anh hơi co lại như sắp sửa nhảy xuống đến nơi.

Thịch thịch thịch!

Tim tôi bỗng dưng đập mạnh ghê gớm!

Thiên Diệp, anh muốn làm gì chứ?

“Ái Ni!”

Nghe tiếng Thôi Hy Triệt gọi đằng sau, tôi mới ý thức được là mình đã lao lên tháp đồng hồ.

Trước mắt trở nên nhạt nhòa, còn trong đầu lại hiện lên hết sức rõ ràng nụ cười của Thiên Diệp. Tinh tế và mê hoặc.

Anh dịu dàng nói: “Nếu như em đi đến nơi làm em hạnh phúc, anh sẽ vì em mà đứng nguyên tại chỗ, thậm chí… sẽ không gặp lại em thêm nữa.”

Không gặp lại nữa…

Không gặp lại nữa…

Má tôi đã ướt đầm từ bao giờ, không còn để ý đến bất cứ thứ gì, tôi cũng trèo lên đỉnh tháp, cổ họng đau đớn khó chịu như bị tắc đầy cát nóng, nhưng tôi vẫn gào lên thảm thiết “Thiên Diệp!”

“Thiên Diệp… đừng.”

“… đừng rời bỏ em!”

Tôi sợ chỉ chậm mất một giây, chỉ một giây thôi, cũng đã muộn, đã muộn.

Sẽ hối hận đến chết cũng không thể vãn hồi.

Bên cạnh mặt đồng hồ kiểu cổ, cơ thể Thiên Diệp roạt một tiếng rồi lao xuống bên dưới như một cánh chim.

Tim tôi đột ngột ngừng đập, hoảng loạn nhìn cơ thể bị gió bao trùm rồi đưa lên bầu trời ấy.

“Thiên Diệp!”, tôi lấy hết sức mình để hét lên.

Không gian hạn hẹp ấy vọng lại tiếng thét của tôi, Thiên Diệp chợt quay đầu lại.

Khuôn mặt tuyệt đẹp hé ra một nụ cười nhàn nhạt, một nỗi buồn thương lan ra từ đôi môi hơi hé mở của anh, rồi lan tỏa, lan tỏa.

Tim tôi bỗng nhiên hoác ra một lỗ lớn, bóng đen của cái chết bao trùm khắp nơi.

“Vào thời khắc chuông đồng hồ vang lên, số phận sẽ chỉ đường cho người lạc lối.” Bên tai tôi vang lên giọng nói của bà lão chiêm tinh.

Là thời khắc này ư?

Tức là Thiên Diệp sẽ rời bỏ tôi ư?

Không thể nào!

Khi hình bóng Thiên Diệp mất hút trong tầm mắt, vô vàn những đám mấy trên bầu trời lọt vào nhãn giác của tôi.

Màu trắng tới lóa mắt, khiến trước mắt tôi trở thành một trảng đen ngòm.

Mù rồi hay sao?

Cơ thể dường như không còn thuộc về mình nữa.

Thế nhưng vì sao tôi vẫn cảm nhận thấy tiếng gió lùa vào tháp đồng hồ? Vì sao cơ thể tôi vẫn bất chấp tất cả mà đi thẳng về phía trước, sau đó nhảy xuống?

“Anh có nhớ không? Khi còn nhỏ, em từng nói với anh rằng, nếu như anh đi đến một nơi rất rất xa, em sẽ đi tìm anh.”

“…”

“Xin lỗi anh, Thiên Diệp, khi đó em chỉ nghĩ đến chuyện tức giận vì anh đã biến mất mà quên không thực hiện lời hứa của mình.”

“Ái Ni…”

“Nhưng còn lần này, Thiên Diệp, em sẽ vì anh mà đứng nguyên tại chỗ.”



Cơ thể tôi lao vào bầu không một cách tự do tự tại, những thanh âm không thể nào quên được ấy vẫn cứ lẩn quẩn bên tai.

Thiên Diệp, nếu như anh đi đến một nơi rất xa, rất xa…

Bất kể đó là thiên đường hay địa ngục…

Em cũng sẽ tìm đến anh…

“Này, Mộ Ái Ni, em là đồ ngốc hả?”, một giọng nói dịu dàng nhưng đầy trách cứ vang lên.

Tôi nghe thấy tiếng nói vô cùng quen thuộc, là Thiên Diệp ư?

Cơ thể tôi vẫn không ngừng chìm xuống, bóng đêm trước mắt đã dần dần tan biến, Thiên Diệp ở ngay trong tầm mắt đang cố túm lấy tôi, nhưng không được vì tốc độ rơi của anh nhanh hơn.

“Thiên Diệp!”, có lẽ như chúng tôi sẽ vĩnh viễn bị ngăn cách, nỗi lo sợ chưa từng có từ trước đến nay ấylàm cho nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.

Sẽ chết phải không?

Thiên Diệp, xin đừng!

Thời khắc đó, ý nghĩ không thể để mất Thiên Diệp đối với tôi trở nên vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức toàn thân đều phát ra những tiếng kêu bi thương.

“Đồ ngốc, đừng lo lắng, chúng ta sẽ đều còn sống”, trong gió phảng phất lời an ủi của Thiên Diệp.

Còn sống ư?

Cùng với Thiên Diệp…

Tôi hé miệng cười, trong lòng trào lên một cảm giác ấm áp trước nay chưa từng thấy.

Tất cả những nỗi thấp thỏm đều bị gió cuốn bay đi trong giây phút ấy.

Khoảng cách với mặt đất mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần.

Thế nhưng…

Đợi chút!

Đó là gì nhỉ?

Thứ màu xanh được trải ngay chính giữa điểm chúng tôi rơi xuống là gì thế nhỉ? Còn cả Hạ Nhạc Huyên đang đứng bên cạnh mắt tròn xoe, mồm há hốc nghĩa là gì?

Bịch!

Thiên Diệp rơi xuống trước, còn cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống sau đè lên người anh.

Thế nhưng vì sao cơ thể Thiên Diệp lại dày và mềm mại như vậy?

Tôi nghi hoặc mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy chúng tôi đang nằm trên một tấm đệm cứu hộ to đùng, còn Thiên Diệp mặt trắng nhợt vội vàng kiểm tra xem tôi có bị thương ở đâu không.

“Thiên Diệp?”, tôi hỏi với vẻ nghi hoặc, toàn thân vẫn còn run rẩy không ngừng vì nỗi hoảng sợ mới rồi.

“Ái Ni, sao cậu lại nhảy xuống đây?”, Hạ Nhạc Huyên sững sờ hỏi. “Thiên Diệp và mình đang tham gia quay phim tuyên truyền cho kênh du lịch, sao cậu lại…”

Á!

My God!

Lần đầu tiên trong đời tôi đỏ mặt lên vì lúng túng.

“Thiên Diệp, anh mặc áo đệm khí bên trong rồi, nhưng vừa rồi Ái Ni đè xuống mạnh thế, liệu có bị thương không đấy?”, Hạ Nhạc Huyên không tiếp tục hỏi tôi nữa mà quay sang quan tâm đến Thiên Diệp.

Phải rồi, Thiên Diệp đỡ cho tôi, anh ấy có làm sao không?

Tôi vội vàng hỏi Thiên Diệp: “Anh không vấn đề gì chứ? Có đau chỗ nào không?”

“Ái Ni ngốc, tai anh đã bị tiếng hét của em làm cho đau hết cả rồi, lại còn chân cũng đau nữa”, Thiên Diệp tỏ vẻ không còn chí khí, đứng dựa vào người tôi. Tôi sợ anh nói thật nên đứng im không dám động đậy tí nào.

Mộ Ái Ni, mày ngốc thật đấy à?

Bây giờ làm sao lại để cho tên Phác Thiên Diệp đó bắt thóp như thế chứ?

Nghĩ đến đó, tôi không cam lòng lấy tay đẩy anh một cái: “Này, anh nằm xuống đất đi cho cái đệm dưới chân anh thoải mái một tí.”

“Nhưng anh lại cảm thấy dựa vào người em thoải mái hơn”, giọng Thiên Diệp nghe yếu ớt.

Với lời đề nghị hoàn toàn không có tí sức thuyết phục nào đó, tôi mất hết khả năng từ chối, cứ để cho anh dựa vào mình như thế.

Từng giây phút trôi qua chậm chạp.

Thiên Diệp không động đậy, tôi cũng chìm vào trầm mặc nhưng cơ thể không sao kiểm soát nổi khẽ run lên, bất chấp tôi đã nắm chặt tay lại để cố gắng che giấu.

“Ái Ni… Em đang sợ à?”, Thiên Diệp cảm thấy sự khác thường của tôi, tựa vào vai tôi hỏi.

“Thực sự là anh không làm sao chứ?”, hít một hơi thật sâu, tôi quay người lại nhìn anh, cố hỏi một cách thật bình tĩnh.

“Anh quả thực không sao, thật đấy!”, Thiên Diệp thở phào một tiếng, đột nhiên ôm chặt lấy tôi.

Lực ôm mạnh mẽ biết bao, cứ như anh muôn tôi cảm nhận sâu sắc về sự tồn tại của mình.

Dù rằng vòng tay đó khiến cơ thể tôi hơi đau, nhưng mọi sự lo lắng trong lòng và cả sự run rẩy bên ngoài thân thể đã biến mất không còn dấu vết, cảm xúc cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động trong bộ não trống rỗng của tôi.

Tôi không mất Thiên Diệp, phải không?

Vốn luôn cho rằng vĩnh viễn không bao giờ mất Thiên Diệp, vốn luôn cho rằng mối quan hệ của tôi và Thiên Diệp giống như cánh diều và sợi dây nối, dù là ở khoảng cách xa tới mức không thể chạm vào được, nhưng giữa hai người vẫn được kết nối với nhau bằng một mối tương quan nào đó, cả hai vẫn có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của người kia.

Thế nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi đã hoảng sợ vô cùng.

Một nỗi sợ từ trước đến nay chưa từng có.

Sợ rằng người ấy sẽ rời khỏi thế giới của tôi. Sợ rằng mối liên hệ đó sẽ không còn gì nữa cùng với sự ra đí của người ấy.

Phù…

Tôi hít thở thật sâu, cảm nhận lồng ngực mà anh vẫn để tôi tựa vào.

Cảm giác thực đến vậy, ấm áp đến vậy, không thể là ảo giác được.

Cảm ơn Thượng đế, Thiên Diệp không sao cả!

Hạ Nhạc Huyên đứng bên cạnh vội vàng gọi điện thoại, mấy phút sau một chiếc xe cứu thương đã có mặt ở hiện trường.

Khi hai người được y tá đỡ lên xe, Thiên Diệp vẫn còn thì thầm bên tai tôi: “Ái Ni, lúc ở giữa không trung, anh rất muốn nói với em!”

“Nói gì?”

“Anh yêu em!”

Tôi sững sờ đứng nguyên ở đó, còn thủ phạm khiến tôi rơi vào cảnh dở khóc dở cười này lại đang tựa thân mình vào hai nữ y tá xinh đẹp.

Thế nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn cứ lan tỏa ra khắp trái tim tôi, lan ra khắp toàn thân…

Nhưng, còn một việc rất quan trọng dường như tôi đã quên mất…

Tôi quay đầu nhìn khắp nơi, quảng trường đã vắng tanh, không nhìn thấy bóng Thôi Hy Triệt ở đâu.

Anh đã đi đâu rồi?

Trong tâm trạng hỗn loạn, tôi đột nhiên nhận ra mình đã đánh rơi anh.

Triệt, hy vọng anh sẽ không trách em…

May mà sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói Thiên Diệp chỉ bị thương nhẹ ở phần đùi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến buổi biểu diễn sắp tới của anh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, điện thoại di động đột ngột vang lên. “A lô!” “Chào chị, tôi là Tiểu Mộc. Chị có biết Chân Ni đang ở đâu không? Tôi không thể nào liên lạc được với cô ấy, làm thế nào bây giờ? Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”, người quản lý của Chân Ni lo lắng hỏi tôi. “Chân Ni vẫn chưa liên lạc gì với cô sao?”, tôi chau mày, đêm hôm qua Chân Ni cũng không về nhà, gọi điện thì di động của con luôn trong tình trạng tắt máy. Tôi an ủi Tiểu Mộc một chút, sau đó tắt điện thoại, lúc tâm trạng đang rối bời chợt phát hiện ra trong hộp thư đến có một bức thư chưa đọc, là do Chân Ni gửi đến. Tôi vội vàng mở ra, vậy là đọc được một tin nhắn dài dằng dặc của Chân Ni. “Chị, em xin lỗi. Có phải là chị lại đang lo lắng cho em không? Em biến mất là vì muốn đi thăm mẹ. Để bảo vệ em, chị và bố đã từng xóa sạch ký ức của em đúng không? Vậy mà em vẫn luôn khiến hai người phải lo lắng. Làn trước vào bệnh viện, cuối cùng em cũng nhớ ra tất cả, hóa ra người mẹ yêu thương mình nhất trên đời đã vì mình mà chết đi, còn em thì vẫn cứ oán hận bà vì sao bao nhiêu năm như thế mà không quay lại thăm con. Thực ra, em là người hạnh phúc nhất trên đời này nhỉ, vì đã có bố, mẹ và chị. Nhưng khi em biết việc mẹ vì em mà chết, em quả thực không thể nào chịu đựng nổi. Thế là em lại buộc bản thân mình hận chị, hận người luôn tỏa ra xuất sắc hơn em, cho em vì chị, nên em và mẹ mới hiểu lầm và tranh cãi. Nhưng cho đến ngày hôm qua, những lời nói của Hội trưởng Triệt mới khiến em không thể nào trốn tránh được nữa, buộc phải thừa nhận rằng chị đã phải hy sinh nhiều hơn cả mẹ. Chị, hãy cho em một chút thời gian nữa, em sẽ quay về gặp chị.” … Bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại không ngừng run bắn lên, tôi ngẩn ngơ nói một mình: “Chân Ni, Chân Ni. Cuối cùng em đã thừa nhận chị…” Tôi bình tĩnh đi đến phòng bệnh của Thiên Diệp, đùi anh được quấn một lớp cố định dày bịch, khi nhìn thấy tôi bèn giả bộ cười với vẻ đáng thương. “Ái Ni, Ái Ni, anh muốn ăn táo.” “…” “Được rồi, bóc giúp anh một quả quýt đi.” “…” “Ái Ni, em chẳng quan tâm đến anh một chút nào cả.” “…” Tôi lặng yên ngồi xuống cạnh Thiên Diệp, tựa đầu mình vào ngực anh. Nước mắt cứ thế tuôn rơi không phát ra một âm thanh nào, tôi nở nụ cười rạng rỡ, niềm vui như đang lớn mãi lên ở trong tim. “Thiên Diệp, cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em…”, tôi khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ như không thể nào nghe thấy. Còn cả Chân Ni, đứa em gái lớn lên cùng tôi… Cũng cảm ơn em nữa. Cơ thể bị đầu tôi tựa vào bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, sau đó tôi nghe thấy lời thổ lộ dịu dàng của Thiên Diệp. “Ai bảo tất cả mọi ý nghĩ trong trái tim anh đều chỉ về hướng em, không ngừng nghỉ một phút giây nào kia chứ.” Những cơn gió nhẹ nhàng êm ái thổi tới. Tôi nhắm mắt lại, nhớ đến câu Thiên Diệp nó hôm qua rằng sẽ đứng nguyên tại chỗ chờ mình. Niềm xúc động đó. Liệu có phải là hạnh phúc? Khoảnh khắc tôi cho rằng Thiên Diệp sẽ chết mà bất chấp tất cả mà nhảy theo anh từ trên tháp đồng hồ xuống. Cảm giác không thể nào để mất đó… Có phải là tình yêu? Hóa ra, trong lúc trái tim tôi vẫn lung lay vô định ấy, tình cảm của tôi với Thiên Diệp đã có lời giải từ lâu. Không thể nào để mất là một kiểu phụ thuộc, nhưng là sự phụ thuộc của tình yêu. Nhưng tôi vẫn luôn không nhận ra, cho đến khi sém chút nữa mất đi sự phụ thuộc đó, mới bị nhấn chìm trong nỗi sợ cùng cực như trái đất đến ngày tận thế. Không thể nào thở nổi… Trong tim tôi đột nhiên có một cảm giác vô cùng chân thực, cuối cùng đã không còn… Lung lay bất định. * * Quảng trường trung tâm thành phố Mễ Á. Trong màn đêm tịch mịch, những chiếc kim đồng hồ trên tháp vẫn dịch chuyển từng giây, từng giây. Thôi Hy Triệt đứng một mình trên tầng tháp, vẻ mặt đau khổ và thất vọng. Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, tiếng kim đồng hồ dịch chuyển chợt được phóng đại đến vô cùng vô tận, giống hệt một lời nguyền độc ác dù thế nào cũng không sao thoát nổi. “Mộ Ái Ni, làm thế nào bây giờ? Anh bắt đầu thấy sợ rồi, sợ em sẽ không còn quay về bên anh nữa…”, Thôi Hy Triệt đau đớn nói với mình. Trong tâm trí anh không ngừng hiện lên hình ảnh Ái Ni gạt tay anh ra, lao lên tháp đồng hồ, sau đó nhảy theo Thiên Diệp từ trên lầu cao nhất xuống… Không ngừng giày vò anh… Cùng với tiếng kim đồng hồ chạy tích tích cứ vang lên mãi không ngừng. Tích! Ái Ni đã không hề do dự lao thẳng từ trên lầu xuống đất: Tích! Hình ảnh Ái Ni nhẹ bẫng trong không trung: Ái Ni và Thiên Diệp ôm ghì lấy nhau dưới chiếc đệm cứu sinh. … Cuối cùng không thể nào chịu đựng thêm được nữa, tất cả nỗi buồn đau nổ tung trong tai anh. Oàng! Toàn thân Thôi Hy Triệt loạng choạng một lúc, lắc lay không vững như vừa trúng đạn. Ánh đi đến bên gờ mép tầng tháp, nhìn xuống dưới. Gió thổi tung bay vạt áo lên, mắt anh còn sâu thẳm hơn cả màn đêm… nguy hiểm. Nhảy từ đây xuống có cảm giác thế nào? Anh đưa hai tay lên, gió luồn qua khe giữa mười ngón tay lạnh ngắt, cái bóng cao lớn màu đen không còn chút sinh khí nào, lay động như sắp rơi. Lúc ấy Ái Ni không sợ hãi một chút nào ư? Hoặc là nỗi lo sợ sẽ mất đi người ấy đã chiến thắng tất cả. Cô ấy…, cô ấy thích người đó hay sao? Trai tim cô ấy… đã hướng về phía đó? Không! Nếu như không có 5 năm trời anh trốn chạy khỏi nơi đây, trái tim cô sẽ không thay đổi. Một luồng sáng ảm đạm lóe lên trong mắt Thôi Hy Triệt, anh đứng vững lại, lùi về sau mấy bước. “Ái Ni, anh không muốn từ bỏ… Anh muốn làm lại từ đầu, anh sẽ dùng thời gian hiện tại để bù đắp cho thời gian trong quá khứ, anh sẽ mang đến cho em một sự khởi đầu mới…” Việc anh và cô càng lúc càng xa bắt đầu từ cái “đêm kỳ tích” ở La Đồ ấy, nếu như anh đem cô quay về vùng đất ấm êm đó, sau đó tránh hết mọi đau buồn để cùng bước đi trên một con đường mới, kết cục có lẽ sẽ khác đi, phải không? Nhất định là sẽ khác đi, chẳng phải thế hay sao?

“1 giờ rồi”, tôi nhìn giờ trên đồng hồ, từ giờ đến lúc Thiên Diệp bắt đầu buổi biểu diễn ở trung tâm Thể thao thành phố Mễ Á chỉ còn không tới một tiếng. Khi Thiên Diệp xuất hiện, đã dặn đi dặn lai tôi rằng nhất định phải đến xem buổi biểu diễn, bởi vì đây sẽ là lần cuối cùng anh dồn hết lòng mình vào những phím dương cầm. Lần cuối cùng? Khi tôi còn đang muốn hỏi cho rõ, các cô y tá trong bệnh viện đã ào đến vây xung quanh Thiên Diệp. Quái quỷ… Vậy là tôi ngán ngẩm đứng sang một bên, không còn cơ hội để hỏi thêm anh điều gì nữa. Cầm túi xách lên, tôi đang chuẩn bị đi đến trung tâm thể thao thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại. Tít tít tít! “Hạ Nhạc Huyên, đừng có giục nữa”, tôi không còn cách nà đành nhấc máy nghe. Vừa sáng sớm hôm nay, tôi đã bị Hạ Nhạc Huyên gọi điện đến đánh thức. Suốt cả buổi sáng cô ấy còn gọi đến mười mấy lần nữa, thầm thà thầm thì dặn dò rằng tôi nhất định không được đến muộn. Điên mất! “Mộ Ái Ni, nếu cậu mà không đến, mình sẽ tới tận nhà bắt cóc cậu mang đến đó.” “Nhất định mình sẽ đến đúng giờ, bây giờ đang ra khỏi cửa rồi đây.” “Nhanh lên một chút, mình sẽ đợi cậu thêm vài phút nữa.” Tút tút tút… Nói dứt lời cô ấyvội vàng ngắt máy luôn. Ha ha, tôi bật cười lớn, đối với buổi biểu diễn này mà nói, Hạ Nhạc Huyên còn căng thẳng hơn cả tôi lẫn Thiên Diệp nữa. Vừa mới đi ra khỏi cửa, tiếng chuông điện thoại di động trong túi lại vang lên. Tôi ngán ngẩm nhấn nút nhận cuộc gọi, gầm gừ: “Hạ Nhạc Huyên, vì điện thoại của cậu mà mình không thể ra khỏi nhà đấy.” “A lô, Ái Ni”, máy bên kia vang lên một giọng nam trầm vô cùng quen thuộc. Trái tim tôi bỗng hơi run lên nhè nhẹ không hiểu vì sao, trong trí não hiện lên hình ảnh người con trai ấy. Không cần phải đoán, bằng linh hồn tôi cũng có thể nhận ra người con trai ở bên đó là… “Triệt? Thôi Hy Triệt?”, tôi đứng lại trước cửa, không khỏi ngạc nhiên. Hôm đó tôi vả Thiên Diệp cùng nhảy xuống dưới tháp đồng hồ, anh đã trông thấy tất cả rồi phải không? Giờ đây anh muốn nói điều gì? Tôi bỗng dưng hơi mất tự nhiên. Từ hôm đó sau khi anh biến mất trên quảng trường, tôi dồn hết sự chú ý vào Thiên Diệp, thậm chí còn không nghĩ đến việc gọi điện cho anh. Việc này… có cần giải thích không? Xung quanh yên tĩnh vô cùng, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng thở của anh ở máy bên kia. Những tiết tấu đều đặn như sóng biển vỗ bờ lan đến bên tôi. “Cùng anh… đi về La Đồ nhé”, giọng nói hơi khàn của anh mang vẻ cầu xin, nhưng vẫn cứ êm dịu và diệu kỳ như shisha (Shisha còn gọi là thuốc lào Ả Rập, thành phần chủ yếu là mật ong, lá và rễ cây được ướp hương các loại trái cây như nho, cam, táo, dâu, xoài…) “La Đồ…" tim tôi lại ngấm ngầm đau. Vốn cho rằng sẽ nghe thấy anh truy hỏi dồn dập, hoặc là trách cứ bằng kiểu uy quyền thường thấy, nhưng vì sao anh lại chỉ nói có một câu như vậy? “Ái Ni, nếu như không có 5 năm xa cách đó, chúng ta có thể ở bên nhau đúng không? Nếu như chúng ta cùng nhau quay về nơi tình yêu bắt đầu, tránh xa tất cả những đau thương, như vậy anh tin rằng chúng ta có thể lại yêu nhau, chẳng phải thế hay sao?” “…”, tôi mở miệng ra nhưng lại ngậm chặt vào mà không nói được gì. Có phải như thế không? Có phải như anh nói không? “Hiện giờ anh đang ở bến xe lần trước chúng ta cùng đến La Đồ, em sẽ đến phải không?”, anh hỏi bằng giọng lo lắng, mang theo một vẻ khẩn cầu tuyệt vọng. “…” “Anh sẽ đợi em, bất kể là em có đến hay không, anh sẽ vẫn đợi em.” Có đi hay không? Đi về La Đồ với những bông bồ công anh trắng xóa ngập trời. Cùng với Thôi Hy Triệt… Cảnh vật trước mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, nhưng thời khắc ấy, tôi đưa ra câu trả lời mang tính quyết định: “Đợi em.” * * Trên con đường trải nhựa dài dằng dặc, hàng xe tắc nghẽn tưởng chừng như không có điểm kết thúc. Hạ Nhạc Huyên lái chiếc Porsche dừng trong hàng xe ấy, vì lo sợ Ái Ni sẽ đến muôn nên lái xe đến đón. “Chết tiệt, sắp bắt đầu rồi, vậy mà còn tắt tịt ở đây.”, trong xa, Hạ Nhạc Huyên ra sức bấm còi. Khi đó điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, cô vội vàng nghe máy. “A lô, Hạ Nhạc Huyên, là anh, Thiên Diệp đây.” “À, Ái Ni vẫn chưa đến à?” “Chưa, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi”, ở bên đó Thiên Diệp trả lời với vẻ lo lắng. “Chết tiệt! Đường đang tắc quá, em sợ Ái Ni sẽ lề rề thế nên mới lái xe đến đón cậu ấy, kết quả là bị kẹt cứng giữa đường”, Hạ Nhạc Huyên lại hạ kính xe xuống một lần nữa, có lẽ như mấy lời chửi thề của cô đã phát huy tác dụng, hàng xe cuối cùng cũng từ từ dịch chuyển, “được rồi, không nói với anh nữa, bây giờ em đi đón…” Đang nói Hạ Nhạc Huyên bỗng dưng khựng lại, lúc nhìn trước nhìn sau, cô chợt thấy một bóng người quen thuộc ngồi trong chiếc taxi bên cạnh. “Này, này, này…”, bên kia Thiên Diệp còn định nói gì đó, nhưng Hạ Nhạc Huyên đã vứt máy sang ghế lái phụ. Cô mở hết cỡ kính cửa xe, sau đó hét lên với người ngồi trong taxi: “Mộ Ái Ni, này, Mộ Ái Ni.” Nhưng ngay lúc đó những chiếc xe phía sau nhấn còi inh ỏi, khuất lấp hoàn toàn tiếng gọi của Hạ Nhạc Huyên. “Tức chết đi được!”, Hạ Nhạc Huyên nhìn chiếc taxi chở Ái Ni đi mỗi lúc một xa, đành phải nhấn ga tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa ngó cổ ra khỏi xe hướng về chiếc xe đó gọi toáng lên: “Ái Ni, Ái Ni!” Nhưng tiếng gọi nhanh chóng bị gió cuốn bay đi. Chiếc taxi đi xa hẳn rồi mất dạng sau một khúc ngoặc. Hạ Nhạc Huyên bực bội dừng xe lại, ngẩn ngơ nhìn theo hướng Mộ Ái Ni mất hút. Hướng đó không phải hướng đi đến trung tâm thể thao. Mộ Ái Ni, rốt cộc là cô ấy đi đâu? Thấy điện thoại vứt trên ghế lái phụ vẫn còn thông cuộc gọi với Thiên Diệp, Hạ Nhạc Huyên đưa lên tai, nói với vẻ hơi ấm ức: “Thiên Diệp, không biết Ái Ni đi đâu nữa.” “…” Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, như cổ họng bị tắc nghẹn đầy cát, đau khủng khiếp. Vậy là không gian vi vút gió cũng đắm chìm vào một sự tĩnh tại buồn thương dài dằng dặc. Chỉ còn lại một tiếng thở phập phồng cô đơn buồn tủi.

Lại một lần nữa đến bến xe đi La Đồ, dù đã rất lâu, rất lâu rồi mới trở lại nơi đây, nhưng dường như tất cả mới vừa xảy ra ngày hôm qua.

Cùng một địa điểm, cùng gặp một người.

Bất luận là phủ nhận tình cảm một cách dứt khoát, hay đối mặt một cách thản nhiên.

Tôi biết, đều khiến cho người ấy bị tổn thương đến chết.

Nhưng tất cả những hốt nhiên đều trở thành những tàn tro trong quá khứ, nỗi đau có lẽ cũng chỉ là tạm thời.

Tôi cắn chặt môi, từ xa đã nhìn thấy bóng hình không thể lẫn vào đâu của Thôi Hy Triệt.

Những ánh mặt trời màu vàng kim hội tụ thành một chùm ánh sáng chiếu từ sau lưng anh lại, dáng hình đẹp đẽ nhưng lạnh lùng ấy đổ thành một cái bóng hơi buồn bã.

Anh đang chăm chú nhìn vào một tấm biển quảng cáo, trên đó là những dòng chữ được viết bằng bút pháp mỹ thuật rất tươi sáng: Theo truyền thuyết, câu “Anh yêu em” nếu như được nói đến lần thứ 13 thì kỳ tích tuyệt vời sẽ xảy ra. Nhưng em thân yêu, trên cả thế giới này, chỉ có em mới là kỳ tích của anh.

Dường như cảm nhận thấy sự hiện diện của tôi, Thôi Hy Triệt từ từ quay đầu lại, khuôn mặt anh hơi tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy tôi, trong đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng của sự vui mừng. Anh cầm lấy tay tôi, nói: “Em đến rồi à?”

Tôi bỗng nhiên ngậm ngùi vì biểu cảm đó của Hy Triệt, tim co thắt lại thành một đám, bắt đầu đau nhói.

Thế nên tôi rút tay mình ra, không dám nhìn tiếp vào đôi mắt màu xanh sẫm đang bị tổn thương đó nữa.

“Triệt, em đến đây để nói với anh rằng em sẽ không đi La Đồ cùng anh…”

Bàn tay buông thõng xuống của anh chợt nắm chặt lại, ánh mắt đột nhiên hoác ra những vết thương rộng ngoác. Anh như dốc hết toàn sức lực của mình để nói: “Vì sao vậy? Rõ ràng là hai chúng ta yêu nhau, nhưng em lại muốn phủ nhận, rõ ràng không thể rời xa nhau, vậy mà em lại để mặc cho anh đi tới một nơi mà đến không khí cũng hoàn toàn xa lạ; rõ ràng giờ đây chúng ta có thể làm lại từ đầu, nhưng vì sao em không cho anh bất cứ cơ hội nào?”

“…”, tôi nhìn anh bằng ánh mắt bình thản, không hề che giấu bất cứ điều gì.

Khi anh cho rằng tôi sẽ không trả lời, tôi nói: “Bởi vì… bởi vì những cảm xúc, rung động đó đều đã là quá khứ rồi.”

“Em nói dối!”, Thôi Hy Triệt gầm lên đau khổ.

“Trong 5 năm sau khi anh ra đi, em vẫn luôn hận anh từng ngày, từng giờ”, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, anh mắt nặng nề đó khiến tôi gần như không thở nổi, nhưng tôi vẫn kiên trì nói tiếp: “Giờ đây, cuối cùng em cũng đã nhận ra em đã rất không công bằng với anh, anh cơ bản chẳng làm điều gì sai cả. Còn hận thù cũng là một việc hết sức, vô cùng mệt mỏi… nhưng tất cả những thứ đó đã không còn quan trọng nữa, bởi vì em đã tìm được một người vô cùng quan trọng đối với em. Anh ấy biết đứng đợi em trong mưa, biết tìm đến trong lúc em cô đơn và cõng em về nhà, biết dùng những lời lẽ thoải mái để che giấu đi những gì anh ấy đã phải hy sinh vì em, đám lấy tay đỡ mũi dao để bảo vệ em, dám vì em mà vứt bỏ tất cả… nhưng lại không vạch trần những lời nói dối làm tổn thương đến anh ấy của em, không hề mang đến cho em bất kỳ áp lực nào mà chỉ lặng lẽ đợi chờ em tự nhận ra tình cảm của mình…”

“Đủ rồi, đủ rồi!”, Hy Triệt giữ chặt lấy hai vai tôi, những đốt xương ở các ngón tay nổi rõ lên, nỡi tuyệt vọng trong đôi mắt lạnh băng màu xanh sẫm ngưng tụ lại thành một giọt nước mắt, “Đối với em mà nói… anh đã trở thành một người không còn quan trọng nữa ư?”

Póc!

Giọt nước mắt ấy rơi xuống.

Âm thanh ấy bao trùm lên tất cả mọi thứ xung quanh, tạo thành các con sóng thủy triều đầy đau thương buồn tủi.

“Không còn quan trọng nữa ư? Thế thì thà rằng anh bị em căm hận…”. Tôi cố nhịn nỗi đau đớn ở hai vai, đứng nhìn anh bất động, một giây, hai giây… Cuối cùng hai tay đặt trên vai tôi của anh buông thõng xuống một cách bất lực, “Ái Ni, như vậy đối với anh quá tàn nhẫn, em có biết không?”

“Quá tàn nhẫn…”

Tôi cắn chặt môi, cố không để những dòng nước mắt vỡ òa ra.

Trái tim tôi như bị những tảng đá lớn đập vào dữ dội, gây nên một nỗi đau không thể nào xoa dịu. Tôi lắc đầu nói với anh: “Không phải vậy, em thừa nhận đã từng thích anh, và đến giờ vẫn không thể nói rằng đã hoàn toàn hết cảm xúc đối với anh. Bởi tình cảm với một người không thể nào tiêu tan trong chớp mắt như vậy được, thế nên em vẫn cảm động vì những gì anh làm cho em, khi thấy anh đau lòng em cũng vẫn đau lòng, thế nhưng…”

“Đủ rồi!”, Hy Triệt không muốn nghe tiếp nữa, cắt ngang lời tôi.

“Thế nhưng những thứ đó vẫn không đủ để lay chuyển vị trí của Thiên Diệp trong trái tim em”, tôi kiên trì nói nốt.

Đúng vậy, có lẽ không phải là trong khoảng thời gian 5 năm đó, hay bắt đầu từ một thời điểm nào đó đã ở rất rất xa, Thiên Diệp đã bắt đầu thay đổi thế giới của tôi và bước vào trái tim tôi.

Từng bước, dần dần xâm chiếm lấy.

Có những lúc, chỉ là một khoảng thời gian nhỏ nhoi đã có thể khiến trái tim lay động, huống hồ Thiên Diệp đã luôn ở bên tôi, bảo vệ tôi lâu đến vậy.

Giờ đây, tôi đã biết hướng đi của trái tim mình.

Thế nên, Hy Triệt, hy vọng rằng anh sẽ tha thứ cho em, tha thứ vì em đã nói ra những điều này.

“Không! Mộ Ái Ni, anh tin rằng cũng giống như trận mưa sao băng đó, dù rằng chưa xuất hiện, nhưng giữa chúng ta nhất định sẽ có kỳ tích xảy ra”. Đồng tử trong mắt Hy Triệt thu hẹp lại như muốn nắm bắt lấy cơ hội cuối cùng.

Dưới ánh mắt tuyệt vọng sắp tắt ngấm của anh, tôi cố gắng hút thật sâu.

Cố giấu cảm xúc đang trộn trạo trong lòng, tôi bình tĩnh nói với anh: “Có lẽ trận mưa sao băng đó sẽ xuất hiện, nhưng…”

Em luôn hy vọng rằng nỗi đau sẽ là tạm thời, còn hạnh phúc mới nên kéo dài mãi mãi.

Thế nên, Hy Triệt, nói ra tất cả với anh để hy vọng anh sẽ không còn bị luấn quấn bởi quá khứ buồn thương.

Nhưng rồi nỗi đau đột ngột ập đến bên tôi như dòng nước thủy triều màu xanh ngắt, một cảm giác bất lực không sao ngăn nổi nhấn chìm tôi xuống đáy sâu.

Giống hệt như rơi xuống đáy biển đen ngòm, xung quanh là những giọt nước có mùi vị giống hệt mùi nước mắt của tôi.

Những giọt nước mắt nhàn nhạt đó bỗng xâu chuỗi thành một chiếc vòng dạ minh châu, tuyệt đẹp và sáng lấp lóa. Nghe nói những người con trai dưới đáy biển phải trải qua hàng trăm năm mới có thể ản sinh ra một viên ngọc màu đen, vì sao nước mắt của tôi lại dễ dàng bị nỗi buồn thương tấn công đến vậy?

Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh tới mức đáng sợ, hệt như một cảnh tượng chết chóc hoàn toàn không còn sự sống.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh lần cuối, hình ảnh của 5 năm trước hòa vào làm một với hình ảnh hiện tại, hóa thành một bức tranh thủy mặc. Đường viền nhàn nhạt bên ngoài bức tranh là một nỗi tuyệt vọng và buồn đau không bờ bến.

Tôi hít vào thật sâu, khoảnh khắc yếu mềm đó bị giữ chặt lại trong lòng bàn tay.

“… Nhưng giữa em và anh sẽ không có kỳ tích xảy ra.”

Trong sự tĩnh lặng của anh, tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng cứ lan ra mãi, lan ra mãi.

Giống như một buổi sáng không đợi được ánh mặt trời, không gian bị bao trùm bởi màn sương mỏng màu xanh nhạt.

Giống như khi nàng tiên cá dưới dại dương khóc cho người tình trong mộng của mình, những giọt nước mắt tuôn rơi có màu xnah biếc.

Thít chặt lấy trái tim người ta, đau tới mức có thể chết ngay đi.

Cuối cùng tôi cũng không chịu được, phá vỡ sự im lặng đó: “Triệt, tha lỗi cho em. Chúng ta vẫn là bạn bè, sau này em, Thiên Diệp và anh có thể cùng đến La Đồ. Nhưng bây giờ thì không được, bởi Thiên Diệp có một buổi hòa nhạc, thế nên…”

“Em đi đi!”, đột nhiên, Thôi Hy Triệt cất lời, sau đó quay đầu đi không nhìn tôi nữa.

Đường nghiêng của khuôn mặt cô đơn ấy trở thành một vết thương vĩnh viễn không thể lành trong ký ức của tôi.

Dòng máu màu hoa hồng không ngừng tuôn chảy, vùi lắp những sắc màu trong quá khứ.

“Ưm?”, tôi hơi ngạc nhiên.

“Mau đi đi! Anh sẽ không bắt ép hay miễn cưỡng em nữa, nhưng… nhớ đừng có quay đầu lại”, Thôi Hy Triệt cố gắng lấy lại giọng nói lạnh lùng thường thấy.

“Ưm.”

Quay người đi, nước mắt trào ra khiến tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, nhưng…

Lần này tôi đã không còn cần đến mắt, vì đã biết phương hướng mình cần đi. Xuyên qua những hàng xe tắc nghẽn, cuối cùng tôi cũng tới được nơi Thiên Diệp tổ chức hòa nhạc.

Đưa tay nhìn đồng hồ.

Tích tắc tích tắc, dường như có thể nghe thấyâm thanh ngàn năm vẫn không hề thay đổi của kim phút khi dịch chuyển.

Trái tim tôi vẫn chưa hồi tỉnh sau nỗi đau vừa ập tới, đập chậm đến mức đáng sợ.

Tôi đứng bên ngoài cửa khán phòng, cố gắng nở nụ cười để vẻ ngoài của mình trông không có vẻ cứng nhắc quá.

“Ha ha, không ai đến muộn như mình phải không? Buổi biểu diễn sắp kết thúc rồi mới đến.”

Đoán rằng thế nào cũng bị Hạ Nhạc Huyên trách móc một hồi, nhưng quan trọng hơn là tôi biết phải giải thích với Thiên Diệp thế nào đây?

Đúng lúc đang phiền não, chợt thấy một người quen đi từ bên trong ra.

“Bác gái?”, tôi ngạc nhiên sững người lại, là mẹ Thiên Diệp.

Bà ấy có vẻ như không ngờ là sẽ gặp tôi, sắc mặt hơi khác thường, thậm chí còn chưa kịp lau đi giọt nước đang ngập ngừng nơi khóe mắt.

“Bây giờ cô mới đến hay sao? Đây là buổi hòa nhạc cuối cùng Thiên Diệp biểu diễn cho cô, sao cô lại có thể vắng mặt được? Dù rằng ta không thoải mái với việc Thiên Diệp thích cô, nhưng…”, bà ấy ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục, “Nhưng nó chỉ thích mỗi mình cô! Thiên Diệp từ trước đến nay chưa hề chống lại ta, nó là một đứa trẻ rất ngoan, thậm chí mối duyên với nghệ thuật tuyệt vời đó rất giống ta, nhưng mà vì cô…”

Tôi đưa cho bà ấy một chiếc khăn giấy, không kiềm nổi sự ngạc nhiên, hỏi: “Vuổi biểu diễn cuối cùng là sao?”

“Lẽ nào Thiên Diệp không nói với cô? 5 năm trước, ta đã chấp nhận cho nó thời hạn 5 năm, bất kể cô có chấp nhận đi Canađa với Thiên Diệp hay không, nó đều phải quay về vị trí của mình.”

Cái gì?

Tôi nhìn mẹ Thiên Diệp kinh ngạc, lẽ nào 5 năm trước mẹ Thiên Diệp ra đi không nói một lời không phải vì cảm động trước tấm tình của Thiên Diệp, mà chỉ là chấp nhận cho anh thời hạn 5 năm?

Thế nên bây giờ bà ấy sẽ đưa Thiên Diệp đi.

Còn đồ ngốc Thiên Diệp đó vẫn luôn giấu giếm tôi, là do không muốn gây áp lực cho tôi hay sao?

Thật là…

Muốn mắng anh ta một trận, nhưng lại không thể nào nói được điều gì.

Trái tim bị lấp đầy bởi sự yêu thương chăm sóc của anh suốt 5 năm qua, thế nên không thể nói ra lời trách cứ nào được nữa.

“Cho thằng bé 5 năm là để nó có thể đi theo con đường mà nó muốn, cũng coi như là bù đắp những sự nuối tiếc trong thời tuổi trẻ của ta. Nhưng mỗi người đều có số phận và trách nhiệm riêng của mình, Thiên Diệp cũng không thể nào tránh được. Cô…”, mẹ Thiên Diệp nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, “Nếu như cô không yêu Thiên Diệp, thì hãy buông tha cho nó đi.”

“Vẫn còn do dự hay sao? Nó đã vì cô mà bỏ cả dương cầm, lẽ nào cô còn muốn khiến nó phải từ bỏ cả hạnh phúc của mình?”, thấy tôi im lặng không nói, mẹ Thiên Diệp nghiêm giọng.

Tôi hất cằm lên, nhìn bà bằng ánh mắt kiên định: “Bác sai rồi, mỗi người đều có số phận của riêng mình, thế nên bác không thể nào thay đổi được.”

Buổi hòa nhạc thu hút được hơn một vạn người tham dự, tất cả đều ngồi lặng yên nghe tiếng đàn của Thiên Diệp.

Tiếng đàn diệu kỳ hệt như cơn gió du dương bên tai khán giả, thuần khiết và tuyệt vời.

Giống như tiếng nhạc đến từ thiên giới.

Ánh mắt của mọi người đuề tập trung vào dáng người ngôi trên sân khấu trung tâm, một vầng hào quang bao quanh cơ thể anh, khiến toàn thân anh bỗng trở nên không có thực.

Những ngón tay thon dài mang đầy linh khí của anh như cánh bướm bay lướt qua những phím đàn đen trắng.

Khiến cho những dây hoa cứ vươn dài mãi ra xung quanh.

Nở ngợp trời ngợp đất, đẹp đến tột vời.

Tay phải của anh sau khi vẽ nên một đường cong huyền ảo trong không trung, khẽ khàng đặt xuống nốt nhạc cuối cùng.

Ting!

Dư âm đọng trong trái tim mãi lâu sau vẫn không chịu tản đi, khiến linh hồn người ta vẫn cứ đắm chìm trong giấc mộng.

* * Đôi lông mày cực kỳ tinh tế khẽ nhướng lên.

Em vẫn chưa đến ư, Ái Ni?

Cô ấy có thể đi đâu chứ?

Cảm giác đắng chát dần dần tích tụ trong cổ họng Thiên Diệp khiến anh thấy đau vô cùng.

Bên tai vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy của khán giả, nhưng trái tim anh lại trống rỗng tới mức đáng sợ.

Sau khi tiếng vỗ tay rút đi như sóng nước, anh ghé sát vào chiếc micro bên cạnh cây đàn, đôi mắt đầy hy vọng nhìn khắp xung quanh thêm một lần nhưng cuối cùng vẫn bị sự thất vọng bao trùm.

Buổi biểu diễn cuối cùng dành cho cô ấy, bởi vì cô ấy không xuất hiện nên đã trở thành không nghĩa lý gì.

Ánh sáng trên sân khấu tụ lại trên đầu Thiên Diệp, khiến anh giống hệt một thiên thần gãy cánh.

“Hôm nay sẽ là lần biểu diễn cuối cùng trong cuộc đời tôi. Nhưng người tôi vẫn chờ đợi, người vô cùng quan trọng đối với tôi vẫn chưa đến…”, cổ họng Thiên Diệp nghẹn lại vì nỗi buồn thương, mắt như nhìn vầ một nơi nào xa tắp, giọng nói thấm đẫm tình yêu nhưng cũng đầy thất vọng, “Khi còn rất nhỏ, tôi đã gặp cô ấy, thị trấn nhỏ La Đồ với bầu trời xanh trong vắt với những cánh bồ công anh trắng tinh thuần khiết bay ngợp trời đó…”

Dòng thời gian bỗng chầm chậm quay ngược lại với miền ký ức…

Bầu trời bát ngát một màu xanh làm ngây ngất lòng người.

Cậu bé Thiên Diệp lặng lẽ đến gần chỗ những đứa trẻ trai khác đang đùa nghịch, muốn được cùng chơi trò cảnh sát bắt quân gian của chúng. Thế nhưng khi bọn trẻ phát hiện ra cậu, mỗi đứa bọn chúng đều cầm con dao đồ chơi lao ra đăm Thiên Diệp với đầy ác ý.

“Xí, tất cả bọn con gái đều thích chơi với mày, vậy thì đừng có đến chơi với bọn tao.”

“Hay là mày cũng là con gái nhỉ, ha ha!”

“Nếu thích chơi với bọn tao thì phải để bọn tao dùng dao đâm, không được chống lại cũng không được kêu cứu cơ! Xem mày có vẻ nhát gan lắm!”



Đã bao nhiêu lần Thiên Diệp gặp phải tình huống đó, thậm chí mỗi đêm ngủ còn nằm mơ thấy ác mộng.

Nhưng dù là vậy, cậu vẫn muốn đến gần bọn trẻ.

Thiên Diệp không ngừng nói với mình rằng, bị dao đâm mấy nhát cũng chẳng làm sao, không việc gì mà phải sợ.

Chắc sẽ không đau đâu.

Chắc sẽ không chảy máu rồi.

Hơn nữa, nếu như sợ thì sẽ bị bọn chúng coi thường.

Thế nhưng cậu không hiểu vì sao nụ cười trên khuôn mặt bọn trẻ đó lại có thể khiến trái tim cậu đau hệt như những con dao đồ chơi kia vậy…

Bọn trẻ bắt nạt cậu, dùng những con dao đồ chơi đâm lia lịa hệt như cậu chỉ là một món đồ chơi trong tay chúng. Hoặc chỉ là một đống cát trên mặt đất, có thể tùy bọn chúng tha hồ giẫm đạp lên mà chẳng hề gì.

“Ha ha ha…”

“Nhìn nó giống hệt thằng ngốc kìa….”

“Đúng đấy, đúng đấy…”

“Dừng tay!” Giữa những lời cười đùa chế nhạo, đột nhiên một giọng nói trẻ con non nớt nhưng đầy uy lực vang lên.

Tất cả bọn trẻ đều nhìn về hướng đó, Thiên Diệp cũng không ngoại lệ.

Đang đứng dưới ánh nắng mặ

/21