Ông Chú Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 5: Cầu hôn thất bại

/1905


Chương 5: Cầu hôn thất bại

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn màn hình máy tính, hai tay tạo thành một chữ bát tiêu chuẩn, chống cằm chính mình, khiến cho An Noãn Noãn không nhìn được rõ mặt của anh, nhưng nhìn qua tổng thể lại mơ hồ cảm thấy khí chất người này cực kì lạnh lùng.

Cách bàn số ba không xa có mấy cô gái đang liếc trộm người đàn ông, bàn tay trắng nõn cứ che miệng nói thầm, có cô gái còn chụp ảnh anh!

An Noãn Noãn hơi nhíu mày, nhiều lần nhìn tin nhắn trên điện thoại, quán cà phê Điêu Khắc Thời Gian, bàn số ba, ừm, không sai.

An Noãn Noãn cắn môi dưới, lấy dũng khí đi đến trước bàn số ba: "Xin chào, Trương lão sư, tôi là An Noãn Noãn..."

Người đàn ông nghe tiếng, chậm rãi đóng máy tính lại, ngẩng đầu lên, hai người đều ngây ngẩn.

"Là anh?" An Noãn Noãn ngây ngốc nhìn Cố Bắc Thần.

Mà Cố Bắc Thần cũng kinh ngạc, nhưng chỉ trong giây lát liền khôi phục bản chất lãnh đạm xa cách, ánh mắt híp lại hồi lâu, đánh giá An Noãn Noãn, ánh mắt anh khiến người khác phải sợ hãi.

Lát sau Cố Bắc Thần khẽ gật đầu: "Ừm."

Ừm, là có ý gì?

An Noãn Noãn mở to mắt nhìn đối phương, bối rối không biết nên làm gì cho phải?

An Noãn Noãn bị Cố Bắc Thần dò xét cũng vô cùng không được tự nhiên, nhưng cũng không ghét, có lẽ nguyên nhân là vài ngày trước người này "đã cứu" cô đi!

Dù sao cũng đều đến xem mắt, cũng nên nhìn rõ đối phương có đúng không?

Được rồi, vậy thì xem đi!

An Noãn Noãn hôm nay đã chuẩn bị rất "cẩn thận".

Cô trang điểm nhẹ nhàng tinh tế khiến gương mặt cô càng thêm xinh đẹp, áo sơ mi mỏng kẻ sọc trắng xanh, váy đen dài chạm mắt cá chân. Tóc dài đến vai được xõa tự nhiên, lúc này cô sạch sẽ như một bức tranh vẽ không dính chút bụi trần, yên tĩnh, tao nhã, nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta cảm thấy rất thư thái.

Đặt biệt là con ngươi trong veo kia, cùng với ánh mắt ngày "nhảy sông Hải Thành tự tử" quả thật là hai người khác nhau.

Cố Bắc Thần im lặng nhìn An Noãn Noãn, An Noãn Noãn chỉ có thể chủ động nói trước: "Tôi có thể ngồi không?"

Cố Bắc Thần lúc này mới gật đầu: "Cô An, mời ngồi."

Sau khi An Noãn Noãn ngồi xuống, liền kêu một ly Blue Mountain, sau đó uống liền ba hớp, mới hồi phục tinh thần, nhìn người đàn ông đối diện vẫn đang dò xét mình: "Nghe dì Thang nói anh là giáo viên thể dục cấp ba, những chuyện khác tôi cũng có nghe cô ấy nói một chút. Vậy có phải dì ấy cũng nói với anh đại khái về tình huống của tôi rồi đi?"

Lần này Cố Bắc Thần mới hoàn toàn hiểu, An Noãn Noãn tới đây là để xem mắt.

Không làm cho người khác phát hiện, người đàn ông khẽ cong nhẹ môi: "Hầu như không nói gì cả."

An Noãn Noãn khẽ làm một động tác bĩu môi, lại nhấp một hớp cà phê, tự giới thiệu: "Được rồi, tôi tên là An Noãn Noãn, năm nay hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp chính quy khoa quảng cáo, hiện là nhà thiết kế quảng cáo cho một tạp chí."

Đối phương vẫn nhìn cô không phản ứng, phản ứng này là sao đây? Chẳng lẽ là không chê bai cô?

"Khụ." An Noãn Noãn ho nhẹ, vẻ mặt không biết xấu hổ hỏi: "Nghe dì Thang nói là... anh cũng rất nóng lòng, nếu như anh cảm thấy phù hợp, thì ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, có được không?" Giọng nói của An Noãn Noãn càng lúc càng nhỏ.

Cố Bắc Thần đưa tay lên sờ một đầu tóc ngắn của mình, anh xác thực là rất nóng lòng, chuẩn bị nhập ngũ, nhưng vẫn không biết phải làm sao để giải thích với ba mẹ.

Nhưng mà cô vì chuyện gì lại vội vã muốn gả bản thân đi như vậy?

An Noãn Noãn nhìn người đàn ông đối diện vẫn luôn đánh giá cô mà không nói gì, chợt cảm thấy mất mặt, mặt mũi đều bị ném đi, đây là lần đầu tiên cô "cầu hôn" một người, nhưng lại thất bại rồi, thật sự quá xấu hổ.

An Noãn Noãn đứng dậy, khẽ gật đầu với Cố Bắc Thần: "Cái kia, tôi đi đây, xin lỗi."

 

 


/1905