Ông Chú Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 8: Trả lại giấy chứng nhận kết hôn!

/1905


Chương 8: Trả lại giấy chứng nhận kết hôn!

An Noãn Noãn nhíu mày: “Chính là, chính là ở quán cà phê Điêu Khắc Thời Gian. Sao vậy?”

Vì cường độ âm thanh của Thang Mễ đã muốn dùng hết toàn lực để gầm lên nên âm thanh vọng ra ngoài hoàn toàn lọt vào trong tai Cố Bắc Thần. Khoé môi anh cong lên mê người. Hai tay anh khoanh lại trước ngực. Dáng vẻ ngồi xuống chờ đợi sau khi chân tướng bị vạch trần thì cô gái trước mặt sẽ có phản ứng như thế nào.

“Khốn kiếp...” Thang Mễ buông ra một câu thô tục: “Vậy cậu nói cho mình biết. Cậu có còn ở quán cà phê không? Bà cô ơi, cậu có chắc chắn người cậu gặp mặt là Trương Bân không?”

An Noãn Noãn bị tiếng gào thét đầy kinh hoảng của Thang Mễ dọa sợ rồi. Cô quay đầu nhìn Cố Bắc Thần. Người đó khoanh tay trước ngực, đang dựa lưng vào sô pha thản nhiên nhìn cô. Trong khoé môi và khoé mắt dường như có thứ gì đó. Giống như  là vui thích!

An Noãn Noãn cắn môi dưới: “Thang Mễ, rốt cuộc là sao vậy? Cậu đừng kích động. Từ từ nói, nói rõ một chút cho mình.”

“Con mẹ nó. Mình có thể không kích động được sao? Mình...” Sau khi Thang Mễ mắng An Noãn Noãn xong, cô ấy nói lại chuyện cái thang máy của toà nhà nơi có quán cà phê Điêu Khắc Thời Gian đó bị hỏng. Sau đó cô ấy tức giận nói: “Người đàn ông xem mắt với cậu, Trương Bân cũng bị kẹt ở trong thang máy tới giờ mới ra ngoài.”

An Noãn Noãn hoàn toàn hiểu rõ vì sao Thang Mễ lại kích động rồi. Cô không thể tiếp thu cô ấy chửi như tát nước được nữa. “Cậu chờ chút.”

An Noãn Noãn tắt máy xong thì hùng hổ bước vào nhà. Vì chênh lệch chiều cao, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh tên là gì? Mau lấy giấy chứng nhận kết hôn đó cho tôi xem chút.”

Độ cong trên khoé môi Cố Bắc Thần càng lúc càng hoàn mỹ. Anh lấy cái cặp trên bàn trà qua rồi mở ra, đưa hai quyển sổ màu đỏ tươi qua cho cô: “Cho cô.”

An Noãn Noãn gần như là cướp hai quyển sổ đó lại rồi mở ra. Hai người trong ảnh quả thực là cô và người đàn ông trước mặt. Nhưng trong mục tên của bên nam, họ tên sao lại là Cố, Bắc, Thần chứ?

An Noãn Noãn trong lòng đang rất hỗn loạn vẫn phải tự nói với bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh, rồi bình tĩnh. Nhưng lúc cô mở miệng hỏi thì vẫn không được bình tĩnh như vậy. Đôi mắt trắng đen rõ ràng trừng lên với Cố Bắc Thần ở trước mặt: “Ngài Cố, làm phiền ngài giải thích với tôi một chút được không?”

Cố Bắc Thần nhíu mày. Hai tay anh vẫn khoanh trước ngực như cũ. Anh từ trên cao nhìn xuống cô. Giọng nói vừa trầm thấp vừa ấm áp hạ xuống đỉnh đầu của cô: “Hình như cô hiểu nhầm một chuyện rồi. Rõ ràng là cô đưa ra yêu cầu đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với tôi mà, bà Cố.”

Nội tâm của An Noãn Noãn sụp đổ. Nhưng vẻ bề ngoài của cô lại vô cùng bình tĩnh. Đôi mắt trong veo của cô trong chốc lát trở lên hung hăng nhìn Cố Bắc Thần: “Nhưng mà, ngài Cố, cái đó, có hiểu lầm rồi. Sao anh không nhắc nhở tôi là anh không phải là thầy Trương?”

“À?” Hai hàng lông mày kiếm của Cố Bắc Trần nheo lại: “Vấn đề là cô không hề cho tôi cơ hội nha!.” Anh còn kéo theo chữ nha?

“...” Miệng của An Noãn Noãn hơi mở ra rồi cô cứ như vậy nhìn người đàn ông trước mặt. Vẻ mặt của cô giống như là đang suy nghĩ và hồi tưởng lại. Cô chưa hỏi anh họ gì tên gì sao? Lời mở đầu cô nói như thế nào nhỉ? Một người phụ nữ nào đó đang cố gắng vật lộn trong một đống vấn đề rối rắm.

Biết ngay mà, đã nói là nóng vội thì không  làm được việc gì ra hồn mà.

Bây giờ cô gây ra một sự hiểu lầm lớn như thế. Chuyện này muốn cô giải quyết như thế nào đây? Cô có thể đăng status lên mạng cầu cứu không? Cô sẽ không bị người ta cười thối mũi chứ?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau. An Noãn Noãn hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí hỏi Cố Bắc Thần: “Vậy bây giờ phiền ngài có thể cùng tôi đi trả giấy chứng nhận kết hôn hay không?”

“Không thể.” Ngược lại Cố Bắc Thần trả lời rất dứt khoát

An Noãn Noãn: “Vì sao chứ? Quyển sổ này chỉ là một sự hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm rất lớn...” An Noãn Noãn sốt ruột đi đi lại lại trước mặt Cố Bắc Thần, muốn khóc.


/1905