Ông Xã Tổng Tài, Ngoan Ngoãn Nghe Lời

Chương 17: Mê hoặc

/1417


Chương 17: Mê hoặc

Không khí lạnh biến mất, hầu hết các thành phố trên cả nước đều đang dần nóng lên.

Ánh nắng chói chang, ngay cả gió thổi cũng hơi nóng.

Sau khi Tần Tô nhận được điện thoại, đúng lúc đi qua chỗ này, liền tranh thủ qua, cũng giống như lần trước, cô chưa bước vào tiệm váy cưới, nhân viên tiếp tân nhiệt tình bên trong đã mở cửa từ sớm.

“Cô Tần, cô đến rồi!” Chuyện lần trước, hầu như tất cả nhân viên trong tiệm đều biết cô.

“Ừm, tôi nhận được điện thoại bảo tôi đến chọn ảnh.” Tần Tô cười gật đầu.

“Mời vào, mời vào, tôi đi lấy cho cô tách cà phê!” Nhân viên tiếp tân nhanh chóng chào hỏi.

Người đàn ông ôm lấy vòng eo thon thả của người phụ nữ, ánh mắt hờ hững nhìn một nơi nào đó, hai tay người phụ nữ choàng lên cổ người đàn ông, ngước cằm nhìn đối phương, trong ánh mắt dường như có vô số lời muốn nói và vô số tình cảm vướng mắc……

Thật đẹp!

Nhìn bức ảnh trên màn hình, trong lòng Tần Tô không khỏi khẽ thở dài.

Đây là lần đầu tiên cô mặc váy cưới, hôm chụp ảnh cũng từng nhìn thấy mình trong gương, nhưng vẫn không đẹp như trong ảnh, chẳng trách phụ nữ đều thích váy cưới, chiếc váy xinh đẹp và thiêng liêng như vậy thực sự khiến người ta yêu chiều.

“Album ảnh chạm nổi Italia 80 inch, cô Lâm định dùng tấm nào?”

“Tấm này đi.” Cô chỉ vào màn hình và nói với nhân viên chỉnh ảnh.

Hai người trong bức ảnh này giống như mối quan hệ của hai người họ, chỉ có cô nhìn chăm chú vào anh.

“Còn lại thì anh tự chọn đi, tổng cộng cũng chỉ chụp một bộ, làm thành album là được, những thứ còn lại đều không cần, tôi sẽ cho anh địa chỉ, đến lúc làm xong gửi đến đó là được. Nhưng phiền anh có thể giúp tôi rửa nhanh một tấm, sau đó đóng vào khung ảnh giúp tôi, lần này tôi muốn mang đi.” Cậu nhóc đã hỏi ầm ĩ mấy lần, mỗi lần dỗ dành cô đều thấy đau đầu.

“Dạ được cô Tần, không vấn đề gì, cô chờ một chút!” Nhân viên của tiệm lập tức gật đầu.

Tần Tô cũng gật đầu, thấy nhân viên chỉnh ảnh đang di chuột để lật trang, cô không nhịn được lại nói, “Ờm…… Tấm này, anh có thể gửi một bản vào điện thoại của tôi được không?”

******************************

Chỉ còn lại ánh chiều tà, bầu trời dần dần tối sầm lại.

Tần Tô đang đeo tạp dề từ trong bếp bưng chậu rau đi ra, kéo ghế ra, định bẻ đậu để hầm với xương sườn và ngô đông lạnh.

Hôm nay là chủ nhật, cô cũng không cần đi giám sát hiện trường nên đã cho dì giúp việc trong nhà về từ sớm, trong nhà chỉ còn cô và con trai, cùng…… người đàn ông ở trong thư phòng cả buổi chiều.

“Mẹ ơi, đây thực sự là mẹ và cha cùng chụp sao?”

Giọng nói lanh lảnh của đứa trẻ vang lên, Tần Tô nhìn cậu nhóc đang ngồi ôm khung ảnh ở bên cạnh, cười đáp: “Đương nhiên rồi!”

“Tuyệt vời! Mẹ thật đẹp, cha thật đẹp trai, hai người giống như là ngôi sao điện ảnh vậy!” Tiểu Châu Châu hét lên, chăm chú nhìn bức ảnh, đôi tay nhỏ bé vuốt ve như báu vật.

“Cái miệng nhỏ thật là ngọt, để mẹ xem có phải đã lén ăn kẹo không?”

“Hừm, con nói sự thật mà, cô giáo dạy chúng con không được nói dối! Mẹ ơi, ngày mai con đi học mang theo cái này được không?”

“Được.” Tần Tô gật đầu.

Cô sớm đã biết con trai sẽ làm như vậy, cũng hy vọng không để chuyện này đả kích cậu. Mặc dù cô cũng có thể bảo nhân viên thiết kế của công ty photoshop một cái, nhưng cô vẫn có ý đồ riêng, muốn bù đắp một chút sự tiếc nuối trong lòng mình.

“Ồ yeah, con vui quá!” Cậu nhóc bắt đầu reo hò.

Ảnh hưởng bởi tâm trạng tốt của con trai, Tần Tô cũng không khỏi vui lây, động tác bẻ đậu trong tay cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.

“Cha ~~”

Nhìn thấy người đàn ông bước xuống cầu thang, vẻ mặt hưng phấn của cậu nhóc vẫn chưa kịp thu lại, nhẹ nhàng gọi.

Tần Tô ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Tư Đồ Thận đang đi xuống, cô không khỏi từ ghế đứng lên, “Anh muốn ra ngoài sao? Bây giờ giờ này rồi, có muốn cùng ăn cơm không? Tôi đã mua đậu que, định làm món sườn hầm đậu, trong tủ lạnh còn có cá còm, trộn với dưa chuột và măng sợi thì thế nào?”

Giọng của cô rất dịu dàng, như một người vợ hiền trong một gia đình bình thường.

Yết hầu của Tư Đồ Thận chuyển động lên xuống, cậu bé ngồi ở chỗ bàn ăn nhìn anh không chớp mắt, bên trong có một sự mong đợi khiến người ta không thể phớt lờ, có một khoảnh khắc, anh đã bị mê hoặc.

“Không.” Khóe miệng khẽ nhúc nhích, cuối cùng ném ra một chữ.

Chỉ là, sau khi nói ra lời từ chối, Tư Đồ Thận cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.


/1417