Quân Hôn Ngọt Sủng: Trọng Sinh Con Dâu Nông Gia

Chương 25: Đủ rồi.

/2059


Chương 25: Đủ rồi.

“Cô? Cô trở về rồi ạ?” Tần Tang nheo mắt lại. Cô của Tần Tang tên là Tần Nguyệt, tất cả mọi người đều thích gọi Tần Nguyệt là Tiểu Nguyệt. Lúc này Tần Tang mới để ý thấy những người khác đều không có ở khu nhà cũ, không phải nói mấy ngày nay Tần Tư Thông đều ở khu nhà cũ này sao?

“Ừm, cháu đến không đúng lúc, cô và bà của cháu đã lên trấn rồi.” Lúc nói chuyện, ánh mắt của Tần Văn Trung nhìn về phía khác, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Ồ.” Dù sao hôm nay cô đến đây chủ yếu là muốn thăm ông. Xem ra Lưu Diễm muốn đi theo bà lên trấn mua đồ. Với người bà này Tần Tang có ấn tượng không tốt lắm, cô nhớ có một lần đã nghe Tần Chí Quý vô tình nhắc đến vào ngày cô được sinh ra, ban đầu bà còn muốn đưa mẹ cô đến bệnh viện nhưng đi được nửa đường lại nghe nói Dương Vân sinh ra là con gái thì lập tức quay trở về ngay, đến khi mẹ cô phải ở cữ bà cũng không đến thăm một lần.

Từ đó có thể thấy được bà là một người cực kỳ trọng nam khinh nữ, cứ nhìn vào việc bà thường xuyên dẫn theo Tần Tư Thông đi mua thứ này thứ kia là biết ngay. Nhưng nói tóm lại thì đó vẫn là bà của cô, Tần Tang cảm thấy mình có cha mẹ và ông như vậy là đủ rồi.

Lúc này Tần Văn Trung mới thúc giục cô nói: “Cháu nhanh chóng đi thay quần áo đi! Người ta sắp đến rồi.”

“Cháu biết rồi ạ. Ông cũng bớt hút thuốc lại một chút, hút thuốc thế này không tốt cho sức khỏe đâu ạ!”

Tần Tang nói xong thì ôm theo quần áo đi vào trong nhà, kết quả khi cô mở ra xem, đó là một chiếc váy Tần Nguyệt đã đặc biệt mua cho cô khiến cô phải hoảng hốt.

… Tần Nguyệt thật sự đã mua cho cô sao? Làm sao lại to thế này? Làm sao cô mặc vừa? Đây là mua quần áo bầu cho cô sao? Sờ tới sờ lui trên vải cũng thấy rất bình thường, loại vải bằng sợi đay. Đừng nhìn thấy hiện tại quần áo làm bằng vải sợi đay khá đắt tiền nhưng ở thời đại này cũng không có người mặc vải thô thế này bởi vì rất thô ráp. Ngược lại chúng được dùng nhiều ở những đám tang, quần áo tang cũng dùng loại vải này.

Ông là thầy giáo nên về già được hưởng tiền hưu, dựa theo tính cách của ông chắc chắn ông đã đưa không ít tiền cho Tần Nguyệt mua nhưng kết quả lại mua cho cô một chiếc váy dành cho phụ nữ có thai mặc. Lẽ nào đang khi dễ cô không hiểu những thứ này sao? Cô lại không muốn vạch trần những việc này khiến ông đau lòng, nhưng đến lúc này rồi, nói không muốn mặc cũng không được.

Ngẫm nghĩ một lát, Tần Tang quyết định chính mình cải tạo lại chiếc váy, sắp đến hai giờ rồi có lẽ là không kịp nhưng dùng chút mưu kế thì vẫn có thể.

Trong phòng của ông có một tấm gương, tuy gương không sáng lắm nhưng vẫn có thể soi được hình dáng. Tần Tang lúc này đang mặc trên người là chiếc váy rộng thùng thình, cổ tròn tay ngắn, vải vóc hơi ngả vàng, không có chút trang trí nào trên váy, chiếc váy rộng hoàn toàn không làm hiện ra vòng eo của cô, còn không bằng bộ quần áo cũ đã mặc khi đến đây.

Tần Tang thay đồ xong đi ra, cô cúi đầu chỉnh lại quần áo trên người mình: “Đây là đồ ông nhờ cô mua cho cháu sao?”

“Ừm.” Tần Văn Trung quay đầu nhìn cô. Trông thấy cũng không tệ lắm, kiểu dáng rất độc đáo, cộng thêm Tần Tang mới làm tóc, nhìn thế nào cũng thấy rất có tinh thần.

Thật ra Tần Tang không làm gì nhiều, cô chỉ kéo hết phần vải vóc thừa ở bên hông lên, buộc lại một nút thắt ở bên hông. Thế nhưng không thể xem thường nút thắt này, bởi vì không những giúp vòng eo của cô được hiện ra rõ ràng mà còn có thể đánh lừa thị giác. Chiếc nơ con bướm hiện ra khiến chiếc váy hoàn hảo giống như vẽ thêm mắt cho rồng. Cộng thêm đôi giày trắng cô thường mang, lúc này phối hợp với một chiếc váy dài làm Tần Tang lộ ra nét văn nghệ nhưng lại rất điềm tĩnh.

Bởi vì nhìn thấy Tần Tang dịu dàng như thế nên Tần Văn Trung cũng rất hài lòng, trong lòng còn tự nhủ rằng tiêu hết hai mươi mấy đồng mua chiếc váy này xem ra rất đáng. Nhưng nếu để Tần Tang biết được Tần Nguyệt đã dùng hai mươi mấy đồng tiền đi mua một chiếc váy rách thế này, đoán chừng cô sẽ phát điên lên mất, dựa vào đó cô cũng có thể biết được Tần Nguyệt đã cắt xén không ít trong này.

"Ông nội, có phải vì cháu không đi học nên ông gả cháu đi không? Cháu mới mười tám tuổi." Tần Tang không còn gì để nói.

 

"Mười tám tuổi thì làm sao? Ông không biết còn sống được hai năm nữa không, còn muốn sớm có cháu trai để bế không được sao." Tần Văn Trung gõ gõ điếu thuốc trên tay, làm sạch hết tàn thuốc, rồi lại uống thêm một ngụm nước.

 

“Đừng nói nhảm, ông sẽ sống thật lâu.” Đây là hy vọng của Tần Tang, ít nhất cũng phải mấy năm nữa ông nội mới qua đời, cô sẽ cố gắng hết sức xem có thể ở bên ông nội thêm vài năm nữa không, "ít nhất hãy cũng phải nói cho cháu biết là người nhà ai, họ tên gì chứ.” Học trò của ông nội, cô thực sự là không có ấn tượng gì cả.

 

Tần Văn Trung vừa định nói, đột nhiên cảm thấy trong bụng đau nhói, nha đầu này không phải cho cái gì lạ vào bánh chứ? Ông nhíu mày, thấy mới một giờ rưỡi, vẫn còn thời gian, ông đứng dậy nói: "Chờ ở đây, ông ra ngoài một lát."

 

"Người đó đến thì phải làm sao?"

 

Tần Văn Trung vào phòng rút một ít giấy rơm, nghiêm mặt nói: "Cháu không biết mời người ta ngồi xuống trước à."

 

"Cháu lại không quen biết anh ấy..." Tần Tang còn chưa nói xong, Tần Văn Trung đã vội vàng ra khỏi nhà, lúc này nhà có phòng tắm độc lập tương đối ít, mọi người đều đi nhà vệ sinh công cộng, Tần Tang nhìn thấy ông nội của mình bước đi vội vàng, cũng có thể đoán ra là ông đang vội, chỉ có thể để cho ông đi.

 

Đúng là Tần Tang đã đến sớm hơn, nếu đã hẹn vào lúc hai giờ, người này hẳn là không đến sớm như vậy, cô cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ rõ đối phương trông như thế nào, nhưng như Dương Vân đã nói , người được ông cô chọn, chắc chắn không tệ.

 

Tần Tang cả đời chưa từng gặp được người đàn ông tốt nào, ngay cả Cố Văn Thỉnh, người đã thề với cô khi họ yêu nhau, vừa nghe là cô phạm tội giết người, nói trở mặt liền trở mặt.


/2059