Quyền Lực Hào Môn

Chương 13: Gài bẫy

/2815


Chương 13: Gài bẫy

Nhà hàng xoay trên tầng cao nhất từ ​​từ khởi động, giống như một khu vườn Babylon lơ lửng trên bầu trời, rộng lớn tráng lệ, xa hoa lộng lẫy, trở thành giấc mộng của toàn bộ thành phố, mà cái gọi là xã hội thượng lưu, chính xác là những con rối sống trong khu vườn hư ảo trên không trung này, bên ngoài khoác lớp da người, bên trong lại dơ bẩn xấu xí. 

Bóng tối buông xuống, những tia sáng như mộng như ảo chiếu sáng tấm thảm đỏ dài và trang trọng, mấy trăm bàn khách ở hai bên chật kín không còn chỗ ngồi, trong nhà hàng chứa hơn một ngàn khách lại một mảnh tĩnh lặng, chỉ có bản 《 Hành khúc kết hôn 》 là lượn lờ ở bên tai mọi người.

Nghi thức hôn lễ rốt cuộc cũng chậm rãi mở màn.

Dưới cột sáng, Quân Minh Dực mặc một bộ lễ phục màu trắng tuyết kiểu Tây, còn Diệp Vũ thì mặc áo cưới đỏ thẫm kiểu Trung Quốc Vân Văn Phượng Hoàng đồ, khoác lấy cánh tay nhau, vô cùng hài hòa mỹ mãn đứng chung một chỗ. . . . . . Rõ ràng là cặp tình nhân hoàn mỹ sắp bước vào cung điện tân hôn, thế nhưng lại bằng mặt không bằng lòng, giữa hai bên, ngoại trừ lừa gạt, lợi dụng, thì chỉ có sự thù hận khắc cốt ghi tâm.

Cuộc hôn nhân này, chính là một ván cờ, người thắng, quyền thế ngập trời, kẻ thua, vạn kiếp bất phục.

Hà Nghệ Chi, một người dẫn chương trình nổi tiếng đến từ Đài truyền hình Quốc gia đồng ý lời mời đến làm người dẫn chương trình cho hôn lễ này.

Qua nhiều năm làm ở Đài truyền hình, cô đã chứng kiến rất nhiều hôn lễ, nhưng không có một đám cưới nào khiến cô cảm thấy khó chịu như hiện tại, chú rể và cô dâu đều đang cười, cười đến thật là cao quý trang nhã, rõ ràng phải là một đôi tân hôn mỹ mãn, nhưng chẳng những không có một chút hương vị hạnh phúc ngọt ngào nào, mà ngược lại lộ ra một sự kỳ quái quỷ dị!

Các tân khách có mặt ở hiện trường ồ lên vỗ tay không ngớt, vừa hết lời khen ngợi đây là một cặp đôi cô dâu chú rể Kim Đồng Ngọc Nữ, vừa âm thầm chê cười ghen tị cuộc liên hôn của hai nhà.

Đi thẳng đến trước bậc thềm sân khấu, Diệp Vũ mặc áo cưới màu đỏ thẫm bỗng nhiên buông cánh tay Quân Minh Dực xuống, cười như không cười ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc dừng ở đôi mắt màu nâu đen của Quân Minh Dực, cố ý tăng âm lượng lên: "Đợi một chút, khi còn sống ông nội có một ước định, hình như. . . . . . Tôi đã quên mất."

Quân Minh Dực không dấu vết nhíu mày, lập tức mỉm cười dịu dàng, vô cùng thân thiết vỗ nhẹ hai má Diệp Vũ, thản nhiên nói: "A Vũ, có chuyện gì đợi sau khi điển lễ kết hôn của chúng ta kết thúc, chúng ta lại nói tiếp."

Diệp Vũ nhìn chăm chú rồi mỉm cười, đôi mắt quyến rũ tận xương kia lộ ra ánh mắt sâu kín, giống như ai oán, bướng bỉnh nói: "Đây là nguyện vọng của ông nội trước khi lâm chung."

Trong nhất thời Quân Minh Dực không hiểu rõ được Diệp Vũ muốn làm cái gì, chỉ có thể kiềm chế nghi hoặc ở trong lòng, trên mặt lộ vẻ tươi cười dịu dàng trước sau như một, ngay cả một chút mất kiên nhẫn cũng không có.

Mắt thấy Quân Minh Dực không có kháng cự, Diệp Vũ thực hiện được âm mưu nhếch khóe môi một cái, lộ ra một nụ cười lạnh, lập tức nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

Ở trước mắt bao người, Tả Vịnh Nhi mặc một bộ sườn xám màu xám bạc gợi cảm nóng bỏng bước đến, vẻ xinh đẹp bắn ra bốn phía, hoàn toàn không thuộc vẻ đẹp quyến rũ trên sàn catwalk của người mẫu, hai tay đang cầm một cái khay phủ lụa đỏ, đi đến bên cạnh Diệp Vũ thì đứng lại, trao cho Diệp Vũ một ánh mắt "Làm thật đẹp", tiếp đó dường như khiêu khích mà trừng mắt nhìn Quân Minh Dực, hoàn toàn phớt lờ mị lực vô địch của vị  "Song kiêu" thành phố Bắc Ninh này.

Ánh mắt của mọi người ở hiện trường đều nhìn về phía cái khay trên tay Tả Vịnh Nhi, lòng hiếu kỳ đều bị khơi lên, hoàn toàn không biết bên trong là cái gì, chỉ có vẻ mặt Quân Minh Dực là bình tĩnh.

Diệp Vũ mỉm cười, không kịp nói lời cảm ơn với Tả Vịnh Nhi, tiện tay nhấc lụa đỏ phủ trên khay lên, trong khay vậy mà chỉ có một xấp giấy.

Trong nháy mắt nhìn thấy xấp giấy này, trong đôi mắt màu nâu đen của Quân Minh Dực rốt cuộc bắt đầu nổi lên một tia bất an, mặc kệ Diệp Vũ lấy ra cái gì, anh ta cũng sẽ không có chút lo lắng nào, điều duy nhất mà trong lòng anh ta kiêng kị chính là cái điều kiện đính kèm của hai ông cụ hai nhà lúc định ra hôn ước khi còn sống: tài sản trước hôn nhân sẽ được công chứng độc lập.

Đôi mắt sắc bén của Diệp Vũ đương nhiên nhìn thấy được tia bất an kia trong mắt Quân Minh Dực, mỉm cười càng nhẹ nhàng tùy ý, lời nói phát ra càng thêm thanh thúy sảng khoái: "Anh Minh Dực đã quên rồi sao, lúc ông nội tôi và ông nội Quân định xuống mối hôn ước này, từng đồng ý cái điều kiện kia: vì tránh cho hai nhà phân tranh, mặc dù kết làm vợ chồng, nhưng tài sản đều là sở hữu riêng, đối phương không có bất cứ quyền kế thừa hay phân chia gì cả."

Chủ đề vừa khơi lên, trái tim Quân Minh Dực liền nhảy lên, anh ta dùng sự kiên nhẫn và tình cảm để lung lạc vị hôn thê nhỏ hơn mình 7 tuổi này nhiều năm như vậy, chính là để cho Diệp Vũ lơ là đi phần hiệp nghị đối với nhà họ Quân mà nói là sự sỉ nhục này, thế nhưng hôm nay, vậy mà cô lại không biết sống chết mà lại đề cập đến phần hiệp nghị này!

Nhiều năm dày công trù tính, kết quả thế mà lại thành công dã tràng, hơn nữa lại còn là ở ngay trước mặt toàn bộ giới thượng lưu của thành phố Bắc Ninh, điều này không khác gì là một bạt tai, đánh mạnh lên mặt nhà họ Quân. . . . . .

—— Diệp Vũ, cô điên rồi!

 


/2815