Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 130 - Chương 98.2

/132


Editor: Puck

Miệng Trần Tiêu há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào rồi, tiểu thư còn hạ mệnh lệnh như vậy! Còn có để cho anh sống hay không? Nếu tiểu thư xảy ra việc gì không hay, cái mạng nhỏ của anh sẽ không thể bảo vệ đấy!

Lý Thắng suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn không nên chọc tức Trần Tiêu thì tốt hơn, “Quản gia, bây giờ anh có thể thông báo cho thiếu gia, để thiếu gia xử lý đi.” Đây là chuyện riêng giữa hai người tiểu thư, thiếu gia, bọn họ những người ngoài này nhìn là được rồi.

Trần Tiêu hung hăng liếc nhìn Lý Thắng, “Điều này còn cần anh nói sao?” Nghĩ đến Lý Thắng mới vừa rồi giống như cố ý chọc giận mình, anh liền tức lên, “Trong vườn hoa có rất nhiều cỏ dại, cậu đi nhổ đi, trước khi trời tối nếu nhổ không sạch sẽ, anh cũng đừng ăn cơm.”

Lâm Hi đến nhà Trịnh Thủy Tinh, nhìn xem các phòng ngủ một vòng, chậm rãi chọn phòng ngủ mình muốn ở, chỉ huy người giúp việc mang đồ vào sắp xếp, bản thân cô xem tin tức quốc tế, nhàn nhã đến không xong.

Trịnh Thủy Tinh đứng ở bên cạnh nhìn rất lâu, hơi buồn bực, Hi nhi đang yên ổn ở khu nhà cấp cao thật tốt, tại sao chạy tới chỗ cô nhà trọ này ở, Quyền Hạo cũng không phản đối sao? Đây có điểm không đúng! “Hi nhi, cậu tới chỗ tớ ở, Quyền Hạo có biết không vậy?”

Lâm Hi đoán trước cũng biết Thủy Tinh sẽ hỏi vấn đề này, “Tớ còn chưa nói cho anh ấy.” Hiện giờ Quyền Hạo bận rộn xử lý sự tình trên phương diện làm ăn, cô vẫn chờ sau khi anh tan việc rồi nói cho anh thì tốt hơn.

“Tình cảm của hai người sẽ không xuất hiện vấn đề gì chứ?” Trịnh Thủy Tinh đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại!” Lâm Hi tức giận trả lời.

“Nếu không tại sao cậu lại muốn tới chỗ tớ ở?” Trịnh Thủy Tinh không hiểu.

Lâm Hi quay đầu liếc mắt nhìn người giúp việc ra ra vào vào, ném một ánh mắt cho Thủy Tinh, ý bảo cô ấy chờ mấy người giúp việc đi ra rồi nói vấn đề này. die nd da nl e q uu ydo n

Trịnh Thủy Tinh hất tóc mái trước trán, trong lòng hiểu ý của Lâm Hi, nên cũng không tiếp tục nói tới đề tài này, cười suy đoán nói, “Tớ nghĩ không bao lâu nữa, Quyền Hạo sẽ đến đây!” Quyền Hạo quan tâm Hi nhi bao nhiêu, cô có thể nhìn thấy được, cũng tin tưởng Quyền Hạo sẽ không dễ dàng đồng ý Hi nhi ở chung với cô như vậy! Cô thật muốn xem Hi nhi làm sao thuyết phục Quyền Hạo.

Quyền Hạo ở bên kia, công việc rất bận rộn, bận rộn đến khiến cho anh toàn tâm tập trung vào, không để ý đến chuyện ngoài công việc, khiến cho anh không nghe thấy điện thoại của Trần Tiêu. Chuyện Lâm Hi dọn ra ngoài ở, Quyền Hạo tạm thời không biết.

Trần Tiêu ôm tâm trạng rối rắm gọi nhiều cú điện thoại, thủy chung không thấy thiếu gia nhà mình nghe, trong nháy mắt cảm thấy mình rất đau khổ dồn ép, phiền não cắn môi dưới.

Lâm Hi cũng gọi mấy cú điện thoại cho Quyền Hạo, bất đắc dĩ nhận được đều là giọng nữ hệ thống trả lời, nghĩ thầm Quyền Hạo bận rộn không có thời gian nghe điện thoại, cũng không tiếp tục gọi điện thoại cho anh.

Trịnh Thủy Tinh nhìn đồng hồ đeo tay, hơi kinh ngạc, thoáng cái đã quá trưa rồi, Quyền Hạo còn không đến tìm Hi nhi, điều này hơi không đúng lắm, “Đã bao nhiêu tiếng rồi, Quyền Hạo còn chưa tới tìm cậu, cậu thất vọng không?”

Trước mặt Lâm Hi để một chiếc Laptop, đầu ngón tay của cô không ngừng gõ trên bàn phím, nghe được lời Thủy Tinh nói, dừng một chút, ngay sau đó quay đầu lại liếc nhìn Thủy Tinh, “Có gì hay mà thất vọng? Tớ cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, không cần người nhìn.”

Tuy trên mặt Trịnh Thủy Tinh cười, nhưng trong mắt viết ba chữ không tin được sáng loáng, “Tớ cũng không tin cậu cứ không quan tâm như vậy!” Lúc nói chuyện, cô nhìn cũng không nhìn Hi nhi một cái, đi tới phòng bếp.

Lâm Hi tiếp tục gõ bàn phím, trên mặt hiện vẻ khinh bỉ, còn thiếu chưa trợn trắng mắt, giọng không được tốt lắm nói, “Thích tin hay không thì tùy.”

Trịnh Thủy Tinh ở trong phòng bếp, nghe được rất rõ ràng lời của Lâm Hi, bất đắc dĩ cười cười. Sau khi lấy ra một ly sữa tươi từ trong tủ lạnh, Trịnh Thủy Tinh liền nghe được có người ở nhấn chuông cửa, cô nghĩ, nhất định là Quyền Hạo.

Uống vài ngụm sữa bò, Trịnh Thủy Tinh vẫn có thể nghe được chuông cửa một mực vang, cô buồn bực rồi, Hi nhi không thể đi mở mở cửa sao? Chuông cửa vang lên không biết bao nhiêu lần, ban đầu trên mặt Trịnh Thủy Tinh vẫn treo nụ cười, bây giờ đông lạnh.

Cũng không thể để chuông cửa vẫn bị người bấm hoài, cũng không để người ngoài cửa vẫn chờ đợi, Trịnh Thủy Tinh để




/132