Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Chương 7

/8


Trong suốt một tuần mà Nam nhập viện, cuộc sống ở xung quanh cô có rất nhiều thay đổi. Và những thứ thay đổi có lẽ chỉ bao gồm Hưng, Duy và Bảo mà thôi. Lại là ba chàng trai ấy. Ngày Nam xuất viện, không thấy Duy. Chỉ có Thiên, Kỳ và Ngọc. Nam có một chút hụt hẫng.

Không gặp ông Lâm và Bảo cả tuần rồi, Nam rất nhớ họ. Nhưng khi về tới cổng nhà thì cô mới biết rằng họ không hề lo lắng cho mình, bởi lẽ cái lí do mà Nam được phép không về nhà chính là cô đi chơi với mẹ- chồng- tương- lai. Mà cả tuần nhập viện cô chẳng thấy bóng dáng bà Kim đâu cả.

-Bà nói nó sống khỏe lắm mà. Mấy cái dấu tích này là sao đây hả?

-Ba, con không sao. Cái này là con không cẩn thận bị té cầu thang.

-Té cầu thang? Bà đền con gái cho tui. Nhanh lên. Chăm sóc nó như vậy đó hả?

-Dượng Lâm, bác Kim còn lo tang lễ cho mẹ chồng nữa mà. Dượng thông cảm đi.

-Đúng đó ba, con vẫn mạnh khỏe mà.

Nói ra câu này Nam rất muốn khóc. Cô bước tới ôm lấy ông Lâm thật chặt. Cô nhớ ba lắm, nhớ anh Hai nữa. Bảo đứng ở một góc, trước sau chỉ nhìn Nam không có nửa lời trách móc rằng cô ham chơi bỏ bê việc học hành. Nam trở về vui vẻ như thế là anh yên tâm rồi.

Thiên và Kỳ xin phép về trước. Ngọc cũng lủi thủi đi theo sau hai người kia rời khỏi nhà Nam, Bảo thấy dáng cô buồn buồn, liền đuổi theo. Nam nhìn theo bóng anh, mỉm cười kéo tay ông Lâm ngồi xuống ghế cùng với bà Kim.

-Con không có nhà ba với anh Hai ăn uống sao rồi?

-Làm như không có con thì cái nhà này chết đói hết vậy. Mấy chỗ này có đau lắm không?

-Không ạ. Hết đau rồi.

Bà Kim nhìn hai ba con ông Lâm kẻ nói người cười, bỗng thấy tủi thân, cảm giác như bị họ bỏ rơi vậy. Bà lẳng lặng ngồi yên quan sát, giá mà bà cũng có một đứa trẻ ngoan như Nam thì tốt quá.

-Con lên phòng nghỉ đi Bơ, để ba với cô Kim bàn công chuyện.

-Hai người bàn chuyện gì mà không cho con nghe? Ba mà gả con là ghét ba luôn đó. Con không muốn lấy chồng bây giờ đâu.

Nam làm bộ giận dỗi, phồng mang trợn mắt hết nhìn ông Lâm rồi quay sang nhìn bà Kim. Hai ông bà già phì cười với bản tính trẻ con không đỡ được của Nam. Nếu như cô đã muốn nghe vậy thì ông bà cũng không việc gì phải giấu nữa.

-Con ngồi đó, nhớ là im lặng biết không?

-Dạ.

Nam thầm đánh giá người phụ nữ đã sinh ra Duy, bà ấy chính xác là người mà cô đã gặp ở phòng tranh Du Viễn và nói những câu rất khó hiểu với mình. Mang một nét đẹp hòa quyện của cả phương Tây lẫn phương Đông, nó giản dị nhưng rất sắc sảo. Một người phụ nữ thành đạt mà bên cạnh không có bóng dáng của đàn ông, đó là một điều bất hạnh.

-Nhà chồng tui chuẩn bị công bố di chúc rồi. Chắc sợ tui với thằng Duy về đòi chia tài sản nên làm gọn lẹ quá chừng. Bà nội nó cũng vì đó mà ra đi.

-Ý bà nói là cái chết của bà nội thằng Duy có người dàn xếp sẵn?

Bà Kim gật đầu. Nếu như không nằm trong dự tính của bà thì bà cũng không có khả năng phán đoán như thần đâu. Chỉ tiếc là bà không biết thủ đoạn của những người đó để mà ngăn cản, bà chậm một bước. Người mẹ chồng đáng thương ấy lại phải đi sớm như vậy. Thật đáng tiếc!

-Chiếm đoạt tài sản sao? Ngoài thằng em trai của Lộc thì đâu còn ai có khả năng làm ra những chuyện này nữa?

-Tui nghe nói vài ngày nữa, luật sư sẽ công bố di chúc đồng thời vợ chồng thằng Kha sẽ tổ chức sinh nhật cho con trai nó, sẵn bữa tiệc đó cũng đính ước cho tụi nhỏ luôn.

-Bà có dự định gì chưa?

-Theo ý của mẹ chồng tui trước lúc nhắm mắt xuôi tay thì muốn thằng Duy nhà tui đính hôn với con nhỏ nhà họ Đường Vũ, con trai thằng em chồng tui với em gái con nhỏ đó. Vậy là có hai cặp đính hôn trong ngày hôm đó. Nhưng tui thì có con dâu rồi chứ có phải là chưa có đâu.

Nói tới đó bà Kim khẽ liếc sang phía Nam đang ngồi tiếp thu và phân tích từng từ ngữ mà hai vị trưởng bối vừa nói, cô tiếp thu khá chậm. Vì thế nên khi bà Kim dừng lại một lúc lâu rồi cô mới từ từ nghệch mặt ra trông rất tội nghiệp.

-Ý cô nói là anh Duy với chị Trân, Hưng với Uyên sẽ đính hôn ạ?

-Ừ, tuần sau sẽ tổ chức.

-Con sẽ được mời đi ăn tiệc phải không cô? Múp, Su có được đi luôn không cô?

Bà Kim nhìn ông Lâm, không biết phải trả lời Nam như thế nào. Bà cứ nghĩ Nam sẽ rất buồn khi nghe mình nói như vậy, cùng lúc tổ chức buổi lễ đính hôn cho cả hai cặp đôi như thế. Giữa Hưng và Duy, không lẽ Nam không có chút buồn nào? Đây là di nguyện của bà nội Duy, bà cũng khó mà làm trái được.

-Tất nhiên rồi. Con muốn đưa bạn bè theo cũng được, không thành vấn đề.

-Vậy ạ? Con mệt rồi, con lên phòng đây.

Nam cứ như người mất hồn, cô lững thững đi lên cầu thang. Bà Kim nhìn theo ánh mắt đầy lo lắng, con dâu bà bình thường rất kiên cường nhưng mà trong tình huống này liệu con bé có thể tự vượt qua sự cú sốc tinh thần này hay không?

-Chị em bà đang có dự tính gì vậy?

-Tui cần anh giúp đây. Tui quyết định sẽ làm thế này…

…………..

Khuôn viên phòng tiệc mà ba mẹ Hưng chọn để tổ chức buổi lễ quan trọng này là nhà hàng năm sao ở quận Bảy. Trong suốt thời gian chuẩn bị cho buổi lễ này, ông Kha lo phần luật sư và bản di chúc, bà Trinh thu xếp phần tiệc tùng cùng với phục trang cho nhân vật chính. Phần khách mời giao cho bà Kim.

Thật ra thì bà Kim cũng chẳng làm gì nhiều, danh sách khách mời bà Trinh đã liệt kê sẵn rồi, bà chỉ việc đi in ra và gởi đến đúng địa chỉ mà thôi. Thời gian còn lại bà chuẩn bị những thứ khác mà chắc chắn sẽ cần thiết cho buổi lễ đáng nhớ này.

Cán sự lớp 12A7 cùng lúc đi học trở lại khiến cho bàn dân thiên hạ phải ngạc nhiên. Nhưng đáng bàn hơn nữa là thái độ của lớp trưởng quay ngoắt 360 độ. Thay vì thường ngày Hưng thân thiết cười nói với Nam, thì bây giờ một cái liếc mắt hờ hững anh cũng không thèm nhìn. Uyên thì lúc nào cũng sánh đôi với Hưng cho nên tiêu điểm của cả lớp và cả khối Mười hai bây giờ là: Nam đã trở thành nhân vật phụ sau một thời gian vắng học.

Nam không quan tâm, mặc dù có chút buồn. Con người ta chứ có phải cái bàn cái ghế không biết suy nghĩ, không có cảm giác đâu mà nói trơ trơ ra vậy. Dù gì cũng thân thiết với nhau một thời gian chứ ít ỏi gì mà bây giờ làm lơ mình như thế, ai lại không buồn. Vô tư cách mấy cũng phải có lúc như thế thôi.

Duy không đến trường, hình như anh rút luôn hồ sơ, Nam nghe thầy Giang nói như vậy. Từ cái đêm anh vào thăm cô ở bệnh viện tới giờ, cô không gặp anh thêm lần nào nữa. Nam tự nhủ với lòng, chắc là Duy đang bận rộn lo cho lễ đính hôn với Trân. Nếu anh và cô ấy lấy nhau thì thế nào nhỉ? Vợ đánh Nam, chồng cứu Nam. Úp sách lên đầu, cô không muốn nghĩ thêm nữa.

Cả tuần đi học lại, Ngọc phải giúp Nam chép bài vở của tuần trước. Dù không muốn cũng phải chép lại để theo kịp tiến trình tiết học của lớp, nó khiến Nam mệt mỏi. Cô không có thời gian online vì thế Bá Vương và Harmonica Lee cô cũng bỏ quên ở xó xỉnh nào rồi.

Nam có cảm giác là Ngọc đang tránh né mình, cô không hiểu vì sao. Bảo đã không còn đứng trước mặt cô mà nói mấy câu thể hiện tình cảm của anh nữa, Nam nghĩ đó là một dấu hiệu tốt cho Ngọc. Nhưng cô bạn lại thế này khiến Nam có chút lo lắng.

Kỳ vẫn thường tới nhà rủ Nam đi chơi, nhưng chỉ có Thiên mới biết địa điểm vui chơi của hai người là ở đâu. Anh cũng có công góp phần bao che cho hai cô gái, bởi vì Nam vẫn không chịu nhập viện, dù cho Kỳ không ngừng khuyên bảo. Nam còn bao nhiêu thời gian nữa đâu?

Tiết sinh hoạt chủ nhiệm cuối cùng của tháng Ba đến một cách chóng vánh. Và cũng giờ sinh hoạt ấy mà bàn dân thiên hạ 12A7 được một phen hoảng hồn, thất kinh. Không riêng gì thầy Giang mà tất cả những học sinh còn lại của lớp đều phải hướng mắt về Hưng và Uyên để xác nhận cái thứ mình đang cầm trên tay. Thiệp mời sinh nhật của Hưng và bên cạnh đó có đính kèm một tấm thiệp mời dự lễ đính hôn của anh và Uyên. Thời gian diễn ra buổi lễ là chủ nhật tuần kế tiếp.

Nam nghiêng đầu nhìn qua Hưng, vị trí chính giữa hai người trở lại như những nằm tháng chưa có Duy, chưa có những lời tỏ tình vụng dại của Hưng và cánh cửa lòng của Nam chưa mở rộng. Khoảng cách ấy vẫn vậy, nó không xa xôi nhưng thật ra cũng chưa bao giờ gần hơn được nữa. Nam khẽ mỉm cười, cuối cùng Hưng vẫn chọn Uyên.

Ngọc vứt ngay tấm thiệp màu mè hoa mĩ kia vô hộc bàn, cô chẳng muốn nhìn thấy nó thêm một chút nào nữa hết. Mặc dù chẳng có liên quan gì đến cô nhưng Ngọc biết lí do chính xác vì sao mấy ngày qua Nam cứ ngồi thẫn thờ rồi thở dài một mình.

Nam là cô gái có những suy nghĩ đơn giản, có che giấu cảm xúc cũng không thể nào qua mắt được nhiều người. Ngọc hiểu rõ, Nam đang rất buồn.

-Muốn khóc thì cứ khóc đi Bơ.

Ngồi với Nam ở chiếc ghế đá phía sau trường, nhìn Nam như thế này Ngọc cũng không vui vẻ gì hơn, mặc dù tâm trạng của cô còn phức tạp hơn nhiều nữa. Nam không khóc, cô chấp nhận với những gì mình làm và không vì thế mà hối hận. Nam nhìn Ngọc, chỉ biết mỉm cười thay cho lời cảm ơn.

-Đừng lo. Tao không sao. Nếu mày còn coi tao là bạn thân thì sau này hãy cố gắng chăm sóc anh Hai giùm tao, yêu thương ảnh thay phần của tao…

-Bơ, mày nói cái gì vậy? Sao lại nói những lời đó với tao? Mày biết là ảnh thương mày nhiều lắm mà.

-Thời gian. Tao sắp hết rồi. Múp à, bây giờ mọi chuyện đã gần như tao mong muốn. Tạ Thế và Su, Băng Đại Ca và Trân, Hưng và Uyên. Họ đều thành đôi cả rồi. Chỉ còn anh Hai với mày nữa thôi.

Ngọc không biết phải nói gì ngoài việc im lặng mà cảm nhận nỗi đau trong Nam. Cô bạn thân ngây ngô hiếu động của Ngọc đã không còn nụ cười tươi tắn như những ngày đầu quen biết nữa.

Nam như trưởng thành hơn, già dặn hợn rất nhiều sau khi xuất viện. Chẳng lẽ những người biết được mình sắp rời xa cuộc sống này đều giống như Nam lúc này sao? Đều có những suy nghĩ chín chắn hơn và mong muốn những điều hạnh phúc cho người mình yêu thương?

Vậy còn Nam? Tại sao trong thời gian mà cô phải gánh chịu cơn đau bệnh tật, vẫn phải nghĩ suy về hạnh phúc cho nhiều người? Sao không ai thử cố gắng trao hi vọng và niềm tin sống cho cô? Không ai làm như vậy hết. Vì một khi Nam ra đi rồi họ sẽ hạnh phúc thật sự ư? Ngọc không thể, ngay cả khi Nam còn trước mặt cô như thế này, cô vẫn không thể nhẫn tâm cướp mất tình cảm của Bảo dành cho Nam được.

-Mày đừng nói nữa được không Bơ? Mày phải thương tao, thương ba mày, anh Bảo, con Su, anh Thiên, những người luôn yêu quý mày, họ đều không muốn mày đau khổ đâu. Cứng rắn lên Bơ. Đừng bỏ cuộc mà. Tao xin mày đó.

-Hôm nay là 30 rồi. Tao quên đánh dấu trong lịch nữa. Vô lớp thôi Múp.

Nam kéo Ngọc đứng dậy, khoác tay cô đi vào lớp. Nam ốm yếu hẳn, bộ áo dài trắng duy nhất trở nên rộng thình đối với cô, đứng bên cạnh Ngọc càng khiến Nam trở nên nhỏ bé. Nam càng cố năng động và làm ra vẻ mình không quan tâm tới cái chết trước mặt Ngọc, thì cô càng cảm thấy có lỗi và thương Nam nhiều hơn. Vì Nam mà cô đã giấu giếm Bảo, cô tránh né anh mấy ngày nay rồi, Nam cần tình thương và sự chăm sóc của anh hơn là cô. Ít nhất lúc này là vậy.

-Chủ nhật tới mày có đi sinh nhật Hưng không Múp?

-Không.

-Sao vậy?

-Tao ghét chị em con Uyên. Đi phải tốn tiền mua quà cho tụi nó nữa. Ở nhà cho khỏe, tới đó làm gì cho mệt. Chỗ đó đâu có dành cho người nghèo bọn mình.

Ngọc nói đúng, nhà hàng năm sao ấy không phải là nơi mà cô và Nam nên đến. Đến làm gì chỉ để rước cái khinh miệt của bọn nhà giàu vênh váo ấy vào người. Không chỉ thế, họ hả hê bao nhiêu thì Nam sẽ đau khổ bấy nhiêu.

-Chiều đi nộp hồ sơ thi đại học với tao. Rồi mình tới bệnh viện.

-Ừ. Hồi nãy con Su có nhắn tin cho tao rồi. Hai giờ tao qua nhà mày.

………………

“13 days.”

Không ai hiểu ý nghĩa của con số lạ lùng kia ngoại trừ Nam. Bởi vì cô là người quăng cái status ngắn cũn ấy lên facebook. Kể cũng lạ, ông Lâm bận bịu với việc ở tập đoàn giúp bà Kim, Bảo lo soạn giáo án đi dạy rồi chuẩn bị viết luận án để nộp cho trường, Nam như bơ vơ hẳn ở căn nhà hai tầng của mình. Cô thường đi ra đi vào ngắm nghía từng vị trí đồ vật dù là nhỏ nhất, ghi nhớ thật kĩ từng nét riêng của chúng.

Ngọc từng hỏi tại sao Nam lại làm vậy? Cô chỉ mỉm cười khẽ trả lời thế này: để sang thế giới bên kia vẫn còn nhớ mình đã từng sống hạnh phúc. Dường như Nam đã chuẩn bị tâm lí cho mình để đón nhận cái chết, cô rất trân trọng từng giây phút bên cạnh gia đình và bạn bè, vì một giây phút thôi đối với cô là quá hiếm hoi rồi.

Cuối cùng cái ngày ấy cũng tới. Nó đến nhanh hơn Nam nghĩ nhiều, một tuần qua cô đã cảm thấy thời gian trôi vùn vụt mặc dù đã cố gắng làm cho nó chạy chậm hơn trong tiềm thức của mình. Hôm nay, ông Lâm ở nhà, Bảo cũng không phải tới trường. Hai ba con ngồi ở trước nhà hình như chờ đợi ai đó.

Bảo lên lầu gọi Nam dậy, thực ra anh biết cô dậy lâu rồi. Đâu có ngủ thì lấy gì mà dậy? Nam thức cả đêm trong phòng, không rõ là làm gì. Bảo tỉnh dậy đi vệ sinh mấy lần đều thấy đèn phòng cô sáng trưng.

-Bơ, dậy nhanh đi. Cô Kim tới tìm em ở dưới nhà đó.

Nam mở cửa phòng, hai mắt tròn thâm quầng viền đen ở bên dưới. Thấy Bảo nhíu mày ngay lập tức cô cười toe toét giơ hai tay lên vỗ má anh, làm như nựng con của mình không bằng.

-Hai ơi, em đói.

-Đi xuống nhà, anh nấu mì cho ăn.

-Mì gói nữa hả? Ngày nào Hai cũng nấu mì hết, ngán thấy bà luôn. Cô Kim ơi ới ời ơi…

Nam đẩy Bảo qua một bên, chạy như bay xuống lầu thấy bà Kim đang ngồi với ông Lâm, Nam liền chạy tới ôm vai bà, thủ thỉ.

-Cô Kim, con đói bụng.

-Đi, cô dẫn con đi ăn sáng. Kêu bạn con đi chung luôn.

Nam đá mắt nhìn Bảo, rồi chạy lại lên phòng gọi điện cho Ngọc và Kỳ rủ hai cô đi ăn sáng với mình. Bảo nhìn theo, tràn đầy lo lắng. Bà Kim vừa cười mới đó thôi mà bây giờ nụ cười đã không còn giữ được trên môi, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc đến lạ kì.

-Thiệp mời của tập đoàn Kim Doanh, anh thay tui dự đi. Đưa cả thằng Bảo theo.

-Con không đi.

Bảo khoanh tay dựa vào tường, nhất định không đi tới bữa tiệc đó. Bà Kim liếc mắt nhìn sang, ông Lâm hình như đã hiểu ý của bà, quay mặt lại nói với Bảo.

-Đây là cơ hội duy nhất để làm rõ vụ tai nạn mười tám năm trước xảy đến với mẹ con. Trả lại sự trong sạch cho Bơ. Con không muốn đi cũng phải đi. Vì con cũng là người đứng tên sau này của tập đoàn.

Bảo thở dài, đi thẳng lên phòng trước sau không có nửa lời phản kháng. Dừng lại ở cửa phòng mình, anh lắng nghe tiếng hát khe khẽ phát ra từ phòng con nhóc, hình như Nam có vẻ vui. Giờ anh mới nhận ra con nhóc có giọng hát trong trẻo tới vậy. Mười tám năm rồi cơ đấy!

Khi Ngọc tới nơi đã thấy một chiếc xe Toyota bảy chỗ ngồi chờ trước nhà Nam, Bảo giúp cô dắt xe vào nhà. Người ngồi ở vị trí tài xế là ông Tiến, em ruột của bà Kim. Ngọc đã làm quen với hai người này rồi, họ khá là thân thiện, nhất là người phụ nữ mà Nam giới thiệu là mẹ của Băng Đại Ca.

-Bơ ơi, xong chưa con? Bạn con tới rồi này.

-Con xuống liền ạ.

Nam phóng xuống lầu mỉm cười tràn đầy sức sống với Ngọc, bà Kim quay lại nói gì đó với ông Lâm và Bảo trong khi Nam kéo tay Ngọc ra xe ngồi đợi.

-Chú Trọng không đi với mình hả chú?

-Không đâu con. Thằng Út bận rồi. – Ông Tiến đáp.

Nam gật gù, chắc là bận giúp Duy chuẩn bị cho buổi lễ tối nay. Ngọc thấy bộ mặt đó của Nam liền huých vai, Nam lơ ngơ nhìn cô ngay lập tức ăn ngay cái cốc đầu đau điếng.

-Con Su nói là nó không đi với tụi mình được. Hình như ba mẹ nó ép đi đâu đó.

-Vậy thôi, hai đứa mình ăn cho đã. Hehe.

-Mày có cầm thuốc theo không?

Nam vỗ vỗ vào túi quần dày cộm những viên thuốc. Nhìn Nam vui vẻ như vậy không ai có thể nhận ra rằng cô gái này đang một mình chống chọi với căn bệnh ung thư máu chết người. Ngọc thở hắt ra, cô nhìn Bảo qua ô cửa kính xe, anh đang vẫy tay chào cô. Ngọc mỉm cười đáp lại.

-Đi thôi, tới quán phở bò lần trước nhá.

Chiếc xe chở Nam và Ngọc vừa khuất thì một chiếc xe ô tô khác từ hướng ngược lại đi tới đỗ ngay trước cổng nhà. Một cô gái xinh đẹp trong bộ váy công sở bước xuống xe, trực tiếp mở cửa cho ông Lâm và Bảo ngồi vào.

-Thưa phó chủ tịch, đây là lịch trình của ngày hôm nay.

hết chương 7.1

Bà Kim đưa Ngọc và Nam đi ăn phở bò no nê xong, bà lại đưa hai cô gái tới một cửa hàng quần áo gần đó. Trong thời gian để ba cô cháu đi mua sắm, ông Tiến lái xe đi đâu đó mà theo Nam là làm việc mà bà Kim giao phó.

-Chào chủ tịch!

Hai hàng dài người cúi rạp người một góc chín mươi độ chào bà Kim, Nam nhảy ra sau níu tay áo Ngọc, cô có chút bất ngờ và giật mình khi được nhiều người chào đón nồng nhiệt như thế này. Bà Kim quay người, thích thú nở một nụ cười xinh đẹp.

-Bọn quản lí này đã nói không cần trịnh trọng như vậy rồi mà. Mấy cô cậu mau về chỗ làm việc nhanh lên. Hù dọa con dâu tui sợ thấy không hả?

Bà Kim phồng mang trợn má lên quát mắng hai hàng nhân viên thẳng tắp, ai nấy sợ sệt quay trở lại làm việc. Rồi khi quay lại nhìn Nam thì thái độ của bà thay đổi đến chóng mặt. Khoan đã, bà vừa gọi Nam là gì ấy nhỉ?

-Cô ơi, cô đừng gọi con là con dâu nữa. Chị Trân mà nghe được là con bầm dập đó.

-Ai đánh con hả? Trân là con nhỏ nào đâu?

Ngọc há hốc miệng, cô nhìn Nam thì thấy bạn mình cũng không khác gì. Không lẽ ngay cả tên con dâu của mình mà bà Kim cũng không nhớ? Làm gì có chuyện hoang đường tới mức đó.

-Cô đang chọc tụi con phải không cô? Trân là người sẽ đính hôn với Băng… à không, với anh Duy, con trai cô đó.

Nam nhắc lại cho bà Kim nhớ, khóe môi bà giật giật rồi cười phá lên, xua tay đi thẳng vào trong. Nam nhìn Ngọc, nhún vai chẳng hiểu thế nào nên cắm cúi đi theo. Một cô gái ở bên trong hớt hải chạy ra cúi chào bà Kim, bà khoác tay ra hiệu cho cô ấy đi theo mình.

-Tiệc đính hôn. Giao hai đứa này lại cho cô. Muốn làm sao thì làm. Đúng mười một giờ tui sẽ quay lại.

Bà Kim bàn giao Nam và Ngọc cho cô gái kia rồi đủng đỉnh ngồi một góc bấm điện thoại gọi cho ai đó. Cô gái kia đưa Nam và Ngọc vào một căn phòng khác, đầy ắp quần áo dạ hội.

-Tao đang lạc vào cổ tích phải không Múp? Đâu mà đồ đẹp nhiều dữ vậy nà?

-Không. Tao nghĩ ở đây là chỗ cho thuê trang phục văn nghệ thì đúng hơn. Cái gì cũng có hết. Cái này, giống bộ đồ của Bạch Tuyết cái hồi năm ngoái diễn kịch 20 tháng 11 ghê luôn.

Ngọc chạy lại xách bộ váy bản quyền Bạch Tuyết của lớp cô ngày trước giơ lên cho Nam xem. Đứng giữa căn phòng toàn quần áo đẹp, hai cô gái nhỏ xăm soi hết bộ này tới bộ khác. Cô quản lí kia đang nói chuyện điện thoại nên quên mất công việc của mình, tới khi cô giải quyết xong vấn đề kia rồi mới quay trở lại chỗ Nam.

-Mời hai em đi lối này.

Cánh cửa cuối căn phòng này dẫn đến một căn phòng khác, to hơn rộng hơn và tất nhiên là nhiều quần áo hơn. Nam cứ nhìn Ngọc rồi há hốc miệng, trợn tròn mắt, mức độ ngạc nhiên đang hướng đến dương vô cùng. Theo cô được biết thì tập đoàn Kim Doanh chuyên về lĩnh vực đá quý, cô còn không biết nghề tay trái của bà Kim là kinh doanh quần áo kiểu này đâu.

-Em nào thử trước đây?

-Mày trước đi Múp. Chị thấy bộ này hợp với nó không?

Cô quản lí nhìn bộ váy màu hồng phấn mà Nam cầm trên tay liền gật đầu, nhưng Ngọc lại lắc đầu. Cô đã nói là không đi dự tiệc đính hôn của chị em nhà Đường Vũ rồi, bây giờ bà Kim lại lôi cô đi mua quần áo, cô không muốn như vậy.

-Ba tao nói đây là cơ hội duy nhất để biết mười tám năm trước đã có chuyện gì xảy ra với mẹ. Mày đi với tao nha Múp, tao sợ…

Nam chưa nói hết câu Ngọc đã giật phắt bộ váy kia bước vào phòng thử đồ. Nam cười gượng gạo, cô biết Ngọc rất thương và lo lắng cho mình. Không có Kỳ đi cùng, buộc lòng Ngọc không thể rời khỏi Nam nửa bước. Ở bữa tiệc đó, có những ai biết Nam bị bệnh đâu? Bà Kim còn không biết, còn con trai bà thì… hôm nay đã là chú rể của người ta rồi.

-Thấy sao Bơ?

-Hơi chật. Có số lớn hơn không chị?

-Không. Kiểu này màu đỏ thì còn số lớn.

-Tao ghét màu đỏ.

-Vậy chọn bộ khác.

Nam ngắm một lượt mấy bộ váy gần bên mình. Mắt cô dừng lại ở chiếc váy màu thiên thanh, màu mà Bảo thích nhất. Cô bước tới lấy bộ váy đó đưa cho Ngọc.

-Em có mắt chọn đồ lắm đó. Bộ này là kiểu mới nhất của cửa hàng. Giá cũng không ít đâu.

Nghe cô quản lí vừa nói xong, lập tức Nam lúi cúi tìm bảng giá tiền đính trên váy. Hoảng hồn, bộ váy này tới mười lăm triệu. Nam có chút chóng mặt, số tiền đó…

-Mày thử đi. Vừa thì mặc bộ này. Tao về nhà lấy đồ.

Nam nói xong liền đưa bộ váy cho cô quản lí để cô ấy giúp Ngọc thử, cô đi thẳng ra cổng mà bà Kim cũng không thấy. Gọi một chiếc taxi, Nam đi về nhà. Cô bỏ quên một thứ rồi. Ngọc chưa kịp gọi theo thì bóng Nam đã mất hút, cô đành ôm chiếc váy trở lại phòng thử đồ theo lời của Nam.

Trả tiền taxi, Nam chạy như bay trên đường, từ đây cô phải đi bằng chính đôi chân của mình, chiếc taxi còn kẹt lại ở đoạn đường cách nhà cô một quãng xa lắc. Nam cố chạy, chạy thật nhanh. Cô cần phải làm rõ mọi chuyện với Bảo, Duy và cả Hưng. Cô muốn chứng minh mình hoàn toàn trong sạch.

Dừng lại trước cổng nhà, Nam thở như chưa bao giờ được thở, không khí của cô đang dần mất đi. Hậu quả của việc không điều hòa kịp oxi trong cơ thể. Ông Lâm và Bảo đã đi đâu đó, bằng chứng là cửa nhà đóng kín mít nhưng cửa hông lại không khóa. Nam theo lối cửa đó vào nhà vì sáng này cô không mang theo chìa khóa bên mình. Vẫn còn hi vọng.

Nam đi thẳng lên phòng sau khi uống một chai nước ở dưới nhà, cửa phòng cô không đóng. Nam khựng tay lại khi định xoay nắm cửa, một khe hẹp hiếm hoi còn sót lại đủ để cô ghé mắt nhìn vào trong phòng. Nam nhìn thấy gì nhỉ? Một người, chính xác là bóng lưng ấy. Nam run run đưa tay lên bịt miệng mình lại, để không cho tiếng khóc phát ra. Tại sao người đó lại tới đây?

Duy không phát hiện ra có người đã về nhà và nếu trong một trường hợp thuộc phạm trù pháp luật thì anh đang xâm nhập nơi ở của người khác một cách bất hợp pháp. Duy mặc kệ, không biết động lực nào đã đưa đôi chân anh bước tới nơi này, anh chỉ biết là mình đã đi trong vô thức. Đáng lẽ ra giờ này anh phải cùng cô vợ sắp đính hôn chuẩn bị cho buổi lễ tối nay mới phải.

Tay Duy lần mò sờ lên những vết tích trên tường mà Nam để lại, nó không thay đổi bao nhiêu kể từ ngày anh ra đi. Anh còn nhớ ở căn phòng này đâu đâu cũng thấy những nét riêng mà mình đã làm dấu, bây giờ thì nó đã được thay thế bởi một lớp sơn màu thiên thanh và in đầy giấy ghi nhớ của Nam.

Ở đây, đây, rồi đây nữa. Duy khóc. Anh hôn lấy Nam trong khung hình ở trên tủ sách. Anh đã bỏ quên cô lại nơi này, năm năm ở nước ngoài, anh đã cố gắng mong chờ cái ngày đủ mạnh mẽ để quay trở lại đây và thực hiện cái kế hoạch trả thù mù quáng kia. Tổn thương lòng tự trọng của Nam quá đỗi. Duy thật sự biết ơn khi mà cái tên Lê Hoàng Đinh Duy đã không còn gì trong kí ức của cô nhóc ấy nữa.

Vì thế mà những chuyện anh gây ra cho Nam chỉ được tính từ khi anh trở lại đây, cô sẽ ghét anh từ lúc đó mà thôi. Nếu Nam nhớ lại những chuyện trước đây, có lẽ anh sẽ không dám đứng trước mặt cô nữa mất.

Duy khóc nhiều hơn, nước mắt anh nhỏ giọt xuống bàn học khi nhìn thấy tấm lịch chỉ tròn trịa hai tháng kia. Nếu ngày đó anh và Bảo chịu khó nghe thêm một chút nữa, nghe cho hết cuộc nói chuyện của người lớn thì mọi tội lỗi đã không đổ lên đầu Nam.

Hối hận. Liệu đã kịp lúc? Nam có đủ bao dung để tha thứ cho Duy? Cô không còn cơ hội nữa rồi.

Có tiếng động ở bên ngoài, nó khiến Duy như sực tỉnh, anh vội vàng lau nước mắt và chạy nhanh ra khỏi phòng Nam rồi rời khỏi nhà cô nhanh chóng. Như một cơn gió đông lạc lối, chóng đến chóng đi. Duy là vậy, chàng trai mang hơi lạnh của mùa đông mà Nam từng mong mỏi và hi vọng anh sẽ có cái nhìn khác về mình.

Nam ôm ngực, trượt dọc xuống tường. Duy không nhìn thấy Nam, cô đã kịp nấp vào một hốc kẹt. Nam khóc nhiều hơn, tại sao Duy lại tới đây và làm ra vẻ đau thương như vậy? Sao lại hôn lên ảnh của cô? Tại sao hết lần này tới lần khác luôn cứu giúp cô? Đúng ra Nam phải ghét Duy, cô phải ghét con người luôn làm tổn thương lòng tự trọng và danh dự của mình. Nhưng Nam làm không được, ngay cả khi biết anh sẽ đính hôn với Trân, cô vẫn không có cách nào ghét bỏ anh.

……………

Giao Nam và Ngọc lại cho em trai mình, bà Kim phải tới nơi tổ chức buổi lễ trang trọng kia trước giờ làm lễ, đứng ở vai trò là trưởng bối, bà ngồi cùng với ông Kha, bà Trinh ở hàng ghế đầu tiên. Khách mời đã đến khá đông đủ. Bạn bè và đối tác làm ăn của tập đoàn Lê Gia cũng được mời đến.

Bảy giờ tối. Bạn bè của Hưng và Uyên kéo nhau tới một lượt, lũ học sinh nhí nhố ấy được xếp riêng ngồi ở góc bên phải phòng tiệc. Bạn của Trân ngồi gần sân khấu hơn một chút. Phía bên trái phòng tiệc dành cho người lớn, những đối tác làm ăn và họ hàng của bốn nhân vật chính trong đêm tiệc tối này.

Bảy giờ rưỡi. Ông Tiến đưa Nam và Ngọc bước vào kháng phòng. Một màu xa hoa và lộng lẫy đập vào mắt hai cô gái nhỏ. Lũ quỷ 12A7 thấy bạn bè tới liền la lối vẫy gọi làm rộn ràng cả một góc. Nam và Ngọc vào nhập cuộc, ông Tiến cũng biết ý để lũ trẻ được tự do, ông vào phòng chờ xem thử bà Kim còn gì căn dặn.

-Trời ơi, chị Bảy, em nhận không ra đó nha.

Thơ luôn là người khởi xướng của mọi cuộc chiến tranh. Và lần này cũng không ngoại lệ. Ngọc chỉ biết gượng gạo cúi đầu, cô không chỉ tránh những lời khen ngợi của đám bạn mà còn có cả ánh mắt của Bảo đang nhìn mình ở phía bên kia phòng tiệc.

Ngọc mặc chiếc váy màu thiên thanh mà lúc sáng Nam đã chọn cho mình. Cô thừa biết Nam chọn theo sở thích của Bảo, anh yêu màu thiên thanh giống như người mẹ quá cố của mình vậy. Mái tóc dài được buộc lên một nửa bằng một sợi ruy- băng cũng màu xanh nốt. Chân mang hài búp bê do chính tay bà Kim chọn cho phù hợp với chiếc váy.

Ngọc trở nên dịu dàng, đằm thắm hơn khi gương mặt được phủ một lớp phấn mỏng và tô thêm chút son hồng. Hai má cô đỏ lựng khi nhận được nhiều lời khen ngợi và tán dương. Cô biết Bảo cũng đang nhìn mình vì chỉ có ánh nhìn của anh mới khiến cơ thể cô phản ứng lại mà nóng lên từng đợt thế này thôi. Không chịu nổi nữa, Ngọc ghé sát tai Nam nói nhỏ.

-Mày làm ơn chạy qua kia nói với anh Bảo đừng có nhìn tao nữa được không Bơ?

-Rất sẵn sàng khi phục vụ quý cô.

Nam làm như mình là một chàng trai đang lấy lòng một cô gái xinh đẹp là Ngọc, nhưng tiếc là cô gái này đã là hoa có chủ. Mà Nam thì không muốn đánh chủ cướp hoa vì Bảo luôn là anh trai mà cô kính mến. Nam nở một nụ cười tươi nhất có thể, khoan thai bước qua bên kia phòng tiệc, nhắm thẳng hướng Bảo đang ngồi mà đi tới.

-Anh thấy thằng bé kia thế nào? Vừa nhìn là tôi đã chấm nó làm con rể rồi nha.

Một người đàn ông lịch thiệp ngồi cùng bàn với ông Lâm và Bảo, ghé qua tai ông bạn bên cạnh bàn tán về chàng trai đang từ bên kia lại gần.

-Tôi nhìn thấy trước. Con rể của tôi mới đúng chứ?

Ông bạn kia cãi lại. Ông Lâm gượng cười, ông liếc qua nhìn Bảo cảnh cáo. Sau buổi tiệc này chắc chắn ông sẽ lột da lóc xương thằng con trai quý tử bởi vì anh chính là nguyên nhân khiến người ta nhận nhầm cô con gái cưng của ông thành một thằng con trai.

-Anh đừng có nhìn con Múp nữa. Nó sắp cháy rồi.

Chính xác mà nói thì hiện tại Nam đang mặc một bộ vest đen, áo sơ mi màu trắng có đính một chiếc nơ nhỏ chứ không thắt cà- vạt như Bảo. Và cô đang ghé sát tai Bảo thủ thỉ, anh thoáng thấy ánh mắt ngượng nghịu của Ngọc ở bên kia nhìn mình. Phải thừa nhận một điều, đêm nay, Nam đứng bên cạnh Ngọc thì không khác gì hoàng tử sánh vai cùng công chúa.

-Bơ!

Theo thói quen có người gọi mình, Nam ngẩng đầu đứng thẳng người tìm kiếm. Trong tầm mắt của Nam là cô gái tóc đỏ uốn xoăn bồng bềnh, bộ váy màu vàng dạ quang dài chấm đất tôn thêm sự nổi trội của cô nàng. Nhưng cái kiểu xốc váy lên mà đi rồi gương mặt đầy giận dữ kia nữa thì không phù hợp chút nào. Sao chàng trai bên cạnh không chịu giữ cô nàng ấy lại nhỉ?

Nam nhanh chóng bước tới chỗ cô gái mặc váy vàng, nở một nụ cười khiến nhiều cô gái ở kháng phòng có chút đổ mồ hôi. Nam đẹp “trai” hơn bình thường mà. Kỳ tức tối cũng là vì lí do này. Ai đời đi dự tiệc mà ăn mặc như vậy? Thiên đứng một bên khẽ che miệng cười.

-Thôi thôi, cho tao xin. Qua bên kia ngồi với lớp tao luôn nha. Tạ Thế, anh cũng qua đó ngồi đi.

Nam đưa Thiên và Kỳ qua chỗ Ngọc ngồi chung cho vui. Vì ông Nhân- ba của Kỳ nằng nặc bắt buộc cô phải có mặt trong bữa tiệc này nên sáng sớm cô đã phải cùng mẹ mình đi chuẩn bị, đã vậy tới giờ thì ba cô lại gọi cho Thiên tới đưa cô đi, xem như con gái là thay mặt ba mẹ.

-Mày nói thử coi có tức không? Có ba mẹ nào như ba mẹ tao không? Tự nhiên bắt tao tới đây vậy đó. Mà đi với cái ông thần nước mặn này nữa chứ. – Kỳ tức tối.

-Sao đâu? Tao thấy mày với ảnh đẹp đôi mà. Phải không Bơ? – Ngọc đá đểu Kỳ.

-Đúng đúng. Nhưng mà Tạ Thế chỉ đẹp khi đứng với mày thôi, ảnh không đẹp hơn tao. Haha. – Nam hùa theo.

-Cứ cười thoải mái đi, miễn là đừng quên lời em hứa với anh. – Thiên liếc nhìn Nam đầy ẩn ý.

-Rất hoan nghênh và vinh dự được chào đón quý vị khách quý đã bỏ chút thời gian đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay…

Tiếng nói ông Kha vang vọng khắp kháng phòng, buộc lòng mọi người phải dừng hoạt động để hướng mắt về sân khấu. Cũng chính giọng nói đó đã xua đi lời hứa vừa hiện ra trong đầu Nam, lời hứa cô đã hứa với Thiên vài ngày trước, quyết định số mạng một con người.

Ông Kha lịch thiệp trong bộ vest đen và giày nhẵn bóng, bên cạnh ông luôn là người phụ nữ sực nức mùi nước hoa và vòng vàng, bà Trinh nở một nụ cười rạng ngời. Sau đó là tiếng vỗ tay trịnh trọng, còn đám học trò bên này chỉ cảm thấy phiền phức, chúng nó chỉ mong mau mau dọn thức ăn lên để tha hồ mà chén thôi, chứ mấy việc giới thiệu này chỉ là hình thức. Thì có ai mời đi sinh nhật, đi đám hỏi đám cưới gì đó mà để bụng đói ra về đâu.

-Hôm nay, là sinh nhật của con trai tôi, Khánh Hưng.

Thêm một tràn pháo tay nữa vang lên chào mừng nhân vật chính của bữa tiệc, Hưng bước ra với gương mặt hút hồn, mái tóc nâu trầm được vuốt keo theo một kiểu mới lạ và phong cách. Chiếc áo thun sọc đen trắng cùng với áo vest khoác hờ bên ngoài, quần jean bụi bặm và giày converse trắng. Anh đứng bên cạnh bà Trinh, cúi đầu chào quan khách, nhìn sang lớp mình vẫy tay nở một nụ cười không chê vào đâu được.

Nam nép sau lưng Thơ và Ngọc, một vị trí có thể nhìn rõ trên sân khấu nhưng không hề có ngược lại. Hưng là hoàng tử của đêm tiệc này, là đứa con do nữ thần mùa xuân mang đến cho Nam nhưng mà bây giờ đã không còn là mùa xuân của riêng cô nữa rồi. Nhìn Hưng như thế này, Nam chỉ biết mỉm cười xiết chặt tay mình trong túi quần mà thôi.

Một người phục vụ đẩy chiếc bánh kem hai tầng có cắm vô vàn những ánh nến ra giữa sân khấu, cả phòng tiệc im lặng để Hưng cầu nguyện theo đúng chu trình của một bữa tiệc sinh nhật. Nhạc đệm bài Chúc mừng sinh nhật vang lên, cả kháng phòng cùng hát và vỗ tay theo nhịp.

-Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to Hưng.

Cầu nguyện xong, Hưng thổi nến. Tiếng vỗ tay lại vang lên cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi anh. Người phục vụ mang bánh kem đặt trên một chiếc bàn để cho Hưng cắt bánh. Bên dưới, nhân viên nhà hàng cũng bắt đầu mang món khai vị lên cho khách thưởng thức. Giây phút sung sướng của lũ quỷ 12A7 là đây.

-Lời đầu tiên, Hưng muốn nói cám ơn đến gia đình. Cám ơn ba mẹ đã mừng ngày con sinh ra bằng bữa tiệc vui vẻ này. Thứ hai, Hưng cám ơn các bạn trong lớp 12A7 đã tới đây chia vui với Hưng. Ai tặng quà cho Hưng thì mang hết lên đây nha…

Lũ hám trai thi nhau chạy lên chỗ Hưng đứng giơ món quà của mình ra tặng anh, Hưng chỉ có hai bàn tay không thể ôm hết cả đống quà to lớn kia, anh đặt chúng xuống chiếc bàn đã chuẩn bị để đặt bánh kem. Môi không ngừng giãn ra mỉm cười nhưng thật tâm thì Hưng vẫn mong nhận được quà từ một người, mắt anh vẫn lia đi tìm kiếm bóng dáng cô nhóc ấy.

-Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.

Lời kết của Hưng là sự mở đầu cho một sự tuyên bố khác. Ông Kha bước đến nhận micro từ con trai mình, chuẩn bị tuyên bố việc quan trọng thứ hai trong bữa tiệc trịnh trọng này.

-Nhân đây, gia đình chúng tôi cũng muốn mọi người nâng ly chúc mừng cho hai đôi trai tài gái sắc. Buổi lễ đính hôn của con trai và cháu trai của chúng tôi. Khánh Hưng và Thùy Uyên. Đinh Duy và Huyền Trân.

Tất nhiên là phải vỗ tay. Rất rầm rộ. Uyên xinh đẹp trong bộ váy màu hồng phấn, kiểu y hệt như bộ váy mà Ngọc đã mặc lúc sáng nhưng không vừa. Đúng là Uyên có dáng người thon thả, cô hợp với bộ váy ôm sát eo ấy hơn là Ngọc. Nam khẽ nhếch môi, không ai nhìn thấy nụ cười ấy của cô cả.

Uyên bước ra đứng bên cạnh Hưng, chủ động nắm lấy tay anh. Hai người quả là đôi kim đồng ngọc nữ. Cặp đôi còn lại cũng chẳng cần miêu tả gì nhiều, vốn dĩ Duy và Trân đã xứng đôi ngay khi đi cùng nhau trong những ngày còn ở trường cấp ba rồi. Nam lại cười, nước mắt của chàng trai ở phòng cô lúc sáng hiện về lởn vởn trước mặt.

Trân mặc bộ váy màu đỏ, giống hệt màu son trên môi cô. Quyến rũ và sắc sảo. Mái tóc đen dài buông ngang lưng, không quá sặc sỡ nhưng lại đầy dịu dàng. Đối lập với sự nóng bỏng của Trân là một màu trắng tao nhã và thanh thoát từ bộ vest của Duy. Đôi mắt màu xanh biển vô cảm đến đáng sợ, anh đứng ngoài cùng bên cạnh Trân và bà Trinh.

Ba mẹ của Uyên và Trân cũng được mời lên sân khấu chung vui với con trẻ. Một điều thắc mắc chính là không thấy mẹ của Duy. Người phụ nữ mặc độc một màu đen đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên không được mời lên sân khấu. Ba mẹ của Hưng vì vui mừng quá mà bỏ quên việc giới thiệu bà Kim hay là ông bà đã cố tình làm như thế?

-Và việc quan trọng cuối cùng, đó là công bố bản di chúc của nhà họ Lê.

Một người đàn ông khác bước ra, tay cầm chiếc va li mà trong đó chắc chắn là bản di chúc mà ông bà nội của Hưng và Duy để lại cho con cháu. Người đàn ông đó đặt chiếc va li lên một chiếc bàn đã chuẩn bị sẵn và mở nó ra trước sự hồi hộp và tò mò của rất nhiều người.

Ông ta mang ra một xấp giấy và bước đến nhận micro từ ông Kha, chuẩn bị lấy giọng để công bố bản di chúc mà mình đã được ủy thác mấy chục năm về trước.

-Kính thưa quý vị, tôi là luật sư Đào Viết Long, được sự ủy thác của ông Lê Đình Hiếu và bà Đỗ Thị Kim Duyên, bản di chúc này được lập ra khi ông bà còn đầy đủ sức khỏe và minh mẫn, sau khi cả hai ông bà đã mất thì tôi sẽ là người công bố. Bản di chúc bao gồm hai hồ sơ dành cho ông Lê Đình Lộc và ông Lê Đình Kha, con trai của ông bà Lê. Tài sản chia cho con trai Lê Đình Kha, con dâu Võ Lệ Trinh và cháu trai Lê Võ Khánh Hưng bao gồm: giấy tờ ba căn hộ ở quận Bảy, một miếng đất hai mẫu ở Phan Thiết, tài khoản ngân hàng là năm mươi tỉ đồng. Trong di chúc không có đề cập đến phần tài sản cho ông Lê Đình Lộc. Xin mời gia đỉnh kiểm chứng lại.

Sốc. Đó là trạng thái của Hưng và một vài người quen biết thân thiết với gia đình anh. Còn lại đều ngạc nhiên và dẫn tới lời ra tiếng vào. Ông Kha và bà Trinh tiến tới nhận lấy số tài sản thuộc về mình, trong lòng tràn đầy vui sướng. Hưng đứng bất động, anh chưa thể tin được là ông bà nội lại không để lại một chút tài sản nào cho mẹ con Duy.

-Đợi một chút.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa mới cất lên tiếng nói, người phụ nữ mặc nguyên bộ đồ màu đen như để tang cho ai đó. Bà bước chậm rãi từng bước về phía sân khấu, đến gần ông luật sư đã bị hai đứa em chồng mua chuộc từ đời nào. Khí thế phát ra ở người phụ nữ ấy khiến người khác phải bức bách và khó mà xem thường.

-Chị Hai, đây là di chúc ba mẹ để lại.

Bà Kim nhếch môi cười, nếu đó là di chúc thật thì không bao giờ bà Trinh có thể sẵn sàng đưa ra như thế, mời bà xem di chúc ư?

-Tui biết.

-Vậy thì chị về chỗ ngồi đi, lên đây làm gì?

-Đòi lại những gì thuộc về vợ chồng tui.

Lời bà Kim nói ra ngoài sự quật cường còn có cả căm phẫn. Gã luật sư lùi dần về cánh gà, định rút lui trong êm thấm nhưng ông Tiến đã đợi sẵn và tóm gọn gã ta. Lúc nãy còn hô hào mình là luật sư nhận ủy thác, lúc này trong vai trò là một luật sư thì gã nên ở lại để phân trần cho rõ mọi chuyện chứ không phải hèn nhát mà bỏ chạy như thế.

-Chị muốn cái gì đây? Di chúc đã rõ rành rành như vậy còn gì?

Ông Kha giơ bản di chúc ra trước mặt bà Kim, một lần nữa khẳng định số tài sản mình xứng đáng nhận được. Bà quay mặt xuống khách khứa, đanh mặt lại nói thật dõng dạc.

-Di chúc giả.

-Dựa vào cái gì mà chị nói đây là giả?

-Vì chị của chú mày có bản di chúc thật. Vậy đủ chưa?

-Bác nói như vậy là vô căn cứ. Nếu bản này là giả thì cũng đâu có ai chứng minh được bản di chúc mà bác đang giữ là thật.

Uyên ra mặt bảo vệ “ba mẹ chồng”, một cô gái thông minh, hoặc giả như Uyên cũng là một fan trung thành của phim Hàn thì suy luận ra điều này không có gì là quá khó. Bởi vì ở dưới kia, cũng có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với cô.

-Nói rất hay. Ông ta đưa bản thật cho bác đó cháu gái xinh đẹp.

Ông Kha tái mặt, liếc nhìn gã luật sư họ Đào kia. Bà Trinh không giữ nổi bình tĩnh, bà sấn tới tát gã luật sư một cái, hùng hổ không cần biết bên dưới có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, bà thẳng tay đánh và chửi gã luật sư như một kẻ ở.

-Mày đưa bản thật cho chị ta khi nào? Dám lừa dối vợ chồng tao hả? Ở đâu ra mấy trăm triệu mà đưa cho mày rồi mày bán lại cái bản giả này hả?

-Haha. Bị lừa rồi.

Bà Kim đột nhiên cười to rồi làm bộ như một đứa trẻ. Có mấy ai hiểu được ý đồ của bà trong trò chơi này? Ông Kha càng lúc càng tái mặt, ông nhìn vợ mình bị bà chị dâu đưa vào tròng lúc nào không hay. Hưng buông thõng tay, gương mặt buồn bã nhìn ba mẹ mình đầy thất vọng.

-Bản di chúc này là giả. Chỉ vì số tài sản đó mà vợ chồng hai người nhẫn tâm giết chết mẹ và anh Lộc. – Bà Kim buông giọng nhẹ nhàng.

-Trời ơi, người đâu mà thất đức dữ vậy?

-Sao lại có loại người này chứ? Vì tiền mà giết cả mẹ và anh trai.

-Không thể tin được, lâu nay tôi tin tưởng họ mà đầu tư vào Lê Gia, thật không ngờ.

Bàn tán. Xôn xao. Đủ thứ nhận xét. Bà Kim dừng lại ngắm nhìn thành quả của mình vừa tạo dựng nên. Bấy nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ. Hưng lùi lại dần, gương mặt anh đầy đau đớn và thất vọng cùng cực, Uyên đứng bên cạnh cũng không khỏi thắc mắc. Trân từ đầu đến giờ vẫn lặng yên, cô chỉ có thể quan sát và tiếp thu mọi chuyện. Ngoài việc đứng nhìn Duy như thế này, cô thật sự không biết phải làm gì nữa cả.

Duy thì sao? Gương mặt hờ hững và lãnh cảm, đôi mắt màu xanh biển không chút gợn sóng của giận dự hay phẫn nộ. Thoạt nhìn không ai biết được anh đang nghĩ gì. Không ngăn cản bà Kim cũng chẳng phụ họa giúp bà vạch trần tội lỗi của vợ chồng kia, Duy là con trai, là cháu trai đích tôn của họ Lê nhưng anh giống một người đứng ngoài cuộc hơn. Bà Kim cũng biết ý của con trai mình, Duy không lên tiếng bởi vì chưa đến lúc.

Lọt thỏm trong những tiếng bàn tán chỉ trích của khách khứa, có một chàng trai khẽ giơ tay lau đi vết đỏ trên mặt mình. Một nỗi đau, một nỗi thất vọng. Và một nỗi vui mừng.

-Haha. Chị điên rồi hả? Người làm trong nhà ai cũng thấy mẹ chết như thế nào. Người già ngủ một giấc rồi vĩnh viễn không trở dậy nữa. Như thế đâu có gì lạ đâu?

Ông Kha quát lên, lấy lại phong độ và biện minh cho vợ chồng mình. Cái chết của bà nội Duy đúng là quá nhẹ nhàng, bà vĩnh viễn ngủ yên chỉ sau một đêm. Người làm trong nhà nhìn vào sẽ nghĩ đó là chuyện quá đỗi bình thường nhưng đối với một bác sĩ đã tốt nghiệp loại giỏi thì không thể nào bình thường được.

Một cái chết được chuẩn bị sẵn chỉ bằng viên thuốc ngủ bé xíu hòa với nước trong bình lọc mà bà nội hay uống, như thế đủ để tiễn bà về với cõi hư vô rồi. Một cái chết ma không biết quỷ không hay. Ông Kha và bà Trinh, dự tính như thần nhưng không ngờ rằng chính người trong nhà mình đã phát hiện ra điều đó.

-Nhưng mẹ chưa chết.

Phía dưới lại thêm một phen hoảng hồn vì lời nói của bà Kim. Hơn phân nửa số người có mặt ở đây đi viếng bà, ai cũng nhìn thấy linh cữu của bà được đưa vào hỏa táng. Nếu nói bà chưa chết vậy phải giải thích như thế nào đây?

-Dượng Lâm…

Kỳ thốt lên rồi lay lay Nam nhìn ra cửa kháng phòng, ông Lâm đang đẩy một chiếc xe lăn từ từ tiến vào. Và người ngồi trên chiếc xe lăn ấy không ai khác chính là bà nội của Hưng và Duy. Bà vẫn chưa chết, ngược lại còn rất khỏe mạnh, chỉ là sau cú sốc kinh khủng kia đôi chân của bà đã không còn linh hoạt như trước nữa.

-Giờ thì chú thím còn muốn nói gì nữa không? Tối hôm đó, nếu thằng Duy không tới thăm bà nội thì nó cũng không phát hiện trong ly lọc có chứa thuốc ngủ. Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm, hiểu chứ?

Bà Trinh vịn vào cạnh bàn để không té ngã khi nhìn thấy người mẹ chồng đang từ từ lại gần mình. Ông Kha không dám tin, rõ ràng ông là người đã kiểm tra cơ thể bà, không thể có một dấu hiệu sống nào nữa.

Chẳng ai ngờ rằng, chính Duy đã phát hiện ra âm mưu thâm hiểm đó. Chính anh đã tạo ra một cái chết giả vô cùng hoàn hảo dành cho bà nội của mình, chỉ bằng một mũi tiêm thuốc chết lâm sàn tạm thời. Một ngày, đủ để mẹ anh tráo đổi thể xác của bà nội.

-Sao hai con lại làm như vậy? Cứ cho là người làm ở nhà sơ sẩy trong việc thuốc men cho mẹ đi. Thằng Duy phát hiện nên đưa mẹ tới chỗ mẹ nó. Còn ba thằng Duy, anh trai ruột của con mà Kha. Sao lại hại chết anh trai con?

-Anh Lộc chết vì tai nạn giao thông. Con không biết gì hết.

Người mẹ già mặt mũi đã lốm đốm vết đồi mồi, cuối cùng sau cái chết hụt của bản thân vẫn bao che cho con trai, tình thương bao la của mẹ là thế. Nhưng bà không thể bỏ qua sự thật đằng sau cái chết của một đứa con trai khác của mình.

-Khi đó, tập đoàn Lê Gia chỉ là một công ty kinh doanh nhỏ về nhà đất. Nhưng anh Lộc đã tìm được mối làm ăn ở nước ngoài và hợp tác thành công với bên đó. Chú thím ghen tị, sợ anh ấy được lòng tin của ba mẹ hơn nên đã thuê người gây ra tai nạn giao thông.

-Chị nói chắc ăn quá ha. Ai làm chứng chứ? Có giỏi thì mang ra đối chấp đi.

Bà Trinh đứng trước mặt bà Kim vẫn còn ngoan cố, người mẹ chồng đứng giữa hai cô con dâu có hai xuất thân trái ngược nhau và cho đến bây giờ bà mới ngỡ ngàng nhận ra khi xưa mình đã sai lầm như thế nào. Chính đứa con dâu mà bà đã từng hắt hủi chà đạp lại cứu mạng bà. Khẽ lau nước mắt, bà có hối hận cũng không biết đã kịp chưa.

-Con… làm chứng.

Hưng run rẩy rút tay khỏi tay Uyên bước lên phía trước, đôi mắt đen ngập nước đau đớn thốt ra mấy chữ như cực hình. Ông Kha và bà Trinh đồng loạt quay lại nhìn con trai mình, nỗi thất vọng dâng lên cùng cực đằng sau màn nước kia. Hưng lấy trong túi quần ra một cái máy ghi âm và mở cho mọi người cùng nghe.

……

-Em lo quá anh ơi, bữa tiệc sắp tới mình nhắc tới việc chia tài sản, có khi nào mẹ con thằng Duy về đây là đòi chia tài sản không anh?

-Em giỏi lo xa quá. Thằng cha luật sư đã nhận tiền của mình rồi, không làm theo ý mình đi, anh sẽ san bằng cái văn phòng của hắn ta.

-Nhưng em vẫn thấy lo. Mấy năm rồi không gặp chị Hai, chị ta nhìn em gian gian thế nào. Cứ như là biết hết mọi chuyện mình làm rồi vậy.

-Mình ơi, chuyện gì mà mình sợ chị ta biết? Mẹ thì cũng chết rồi, ông Lộc cũng đâu còn nữa, chị ta chỉ là dâu thôi làm sao mà giành tài sản nhà mình được. Còn thằng Duy hả, nó sao so bì lại con trai mình?

-Mấy hôm giờ em cứ nôn nao lắm. Tự nhiên thằng con mình đồng ý đính hôn với con bé Uyên đã đành, thằng Duy hết lần này tới lần khác không muốn đính hôn với con bé Trân cũng đồng ý luôn. Anh không thấy mọi chuyện quá suôn sẻ hả?

-Ôi, mình ơi, em thích lo xa quá. Nếp nhăn hằn lên rồi này. Anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa đây? Người chết thì không có khả năng đào mồ sống dậy, còn lũ trẻ thì chẳng biết gì về quá khứ hết. Cho nên những việc trước đây vợ chồng mình không nhắc tới thì ai mà biết hả? Ông Lộc chết cũng đáng thôi, mình kêu thằng Tài đâm cho ổng bị tật thôi ai nào đâu ổng chết luôn, đỡ tốn công tốn sức nuôi bệnh. Đợi mình lấy được tài sản rồi thì quẳng cho mẹ con thằng Duy ít tiền tống khứ đi. Tất cả sẽ thuộc về con trai mình.

-Con thật sự đau đớn khi biết người gây ra cái chết cho bác Hai là ba mẹ. Tại sao ba mẹ lại làm vậy? Hồi đó con với anh Duy rất thân nhau, chỉ vì ba mẹ mà bây giờ ngay cả gặp mặt anh con cũng thấy có lỗi. Con phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm của ba mẹ đây?

Hưng đập cái máy thu âm xuống bàn, bà Trinh đầm đìa nước mắt nhìn anh không thốt ra lời nào nữa. Quá đau đớn, Hưng cảm nhận được nỗi đau mất đi người ba mà bao nhiêu năm qua Duy chịu đựng. Cuối cùng thì anh đã hiểu tại sao ánh mắt Duy nhìn mọi người luôn có một nửa là cô đơn và lãnh cảm. Vì nó đã đong đầy quá nhiều bi thương.

-Rõ ràng rồi nhỉ? Anh Lộc chết đi, tui và thằng Duy tự sống bằng chính sức lực của mình, trước sau không xin xỏ nhà họ Lê các người lấy nửa đồng bạc. Tại sao các người lại nhẫn tâm đến vậy hả? Lương tâm các người bị chó tha rồi sao? Lê Đình Kha, anh ấy là anh ruột của chú, cùng một mẹ sinh ra, tại sao chú lại sai người hãm hại anh ấy?

Không có ai trả lời bà Kim. Giọt nước mắt đau khổ gượng kìm nén bấy lâu giờ lăn dài trên gương mặt người phụ nữ phúc hậu. Duy bước tới ôm lấy đôi vai đau khổ của mẹ mình. Đôi mắt lạnh tanh không cảm xúc nhìn về phía gia đình ba người đầy nợ máu với anh.

-Một mình anh ấy chết thôi vẫn chưa đủ. Các người có biết trong tai nạn đó đã cướp đi sinh mạng và tương lai của những ai nữa không hả? Vì sự tham lam và ích kỉ của gia đình các người, bạn thân của tui đã chết. Một nửa yêu thương và một nửa tri kỉ của tui đã chết có biết không hả?

Bà Kim gào lên, nỗi đau bấy lâu dường như hôm nay dâng lên đỉnh điểm và bộc phát tất cả. Nếu không có Duy giữ bà lại, chắc chắn bà sẽ không ngần ngại mà nhào tới cấu xé đôi vợ chồng kia. Nước mắt không ngăn được mà tuôn như thác đổ, nỗi đau mất chồng ở đây có ai hiểu được giúp bà?

-Tại các người không chỉ một mà đến những hai gia đình tan vỡ. Tội giết người mà vợ chồng hai người đã gây ra đổ hết lên đầu đứa trẻ đó. Chỉ vì anh Lộc và Doanh đã cứu mạng nó, một khoảnh khắc dừng xe lại để bế đứa bé ấy thôi đã khiến hai người vĩnh viễn không thể mở mắt được nữa. Tại sao vậy hả? Quân giết người, tui hận vợ chồng hai người. Trả anh Lộc lại cho tui. Duy ơi… huhu…

Nãy giờ ai ai cũng chú tâm tới bà Kim và những người đứng trên sân khấu, một vở kịch dài mười tám năm đã đến lúc hạ màn. Cô gái nhỏ nhắn mà ai cũng nhận nhầm là con trai lững thững bước ra tấm thảm đỏ dẫn thẳng đến sân khấu lớn, cô đi trong vô thức. Đôi mắt đen ngập nước không chớp, mặc cho nước mắt muốn trào ra lúc nào cũng được.

Nam vừa đi vừa quẹt nước mắt, nước mũi tèm lem. Đứa trẻ mà bà Kim vừa nói chính xác là cô. Chính vì cứu cô mà ông Lộc và bà Doanh mới bỏ mạng, bên tai cô luôn văng vẳng những lời của Duy. Một mực khẳng định cô giết người. Nam muốn ngã khụy, bước chân cô trở nên lảo đảo. Một vòng tay mạnh mẽ choàng qua eo đỡ cô vào trong lòng mình. Ngước mắt nhìn lên, Nam khẽ mỉm cười, bây giờ thì cô đã có đủ tự tin để nói với chàng trai ấy.

-Em không giết mẹ anh. Xin lỗi… anh Hai.

Bảo khóc. Cùng với Duy, anh là người tổn thương tình cảm của Nam nhiều không kể hết. Bảo ôm lấy đôi vai nhỏ của Nam dìu cô đi tới bên cạnh ông Lâm đang lo cho bà nội của Duy. Nam không uống thuốc cả ngày nay rồi và bây giờ cô thật sự rất mệt.

Nam ra hiệu cho Bảo biết mình ổn, anh buông cô ra để cô tự do với những ý định của riêng mình. Ngọc và Kỳ cũng tiến tới chỗ Bảo đứng, Thiên đã nhận ra dấu hiệu lạ của Nam nên anh lẻn ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó.

-Bơ biết hết rồi. Mấy đứa không cần giấu nó nữa đâu.

Ông Lâm nói nhẹ nhàng. Không có bí mật nào là bí mật mãi mãi. Nam bước lên sân khấu, đi thẳng tới trước mặt Hưng, anh đang dìu mẹ mình, bên cạnh bà Trinh là ông Kha, cho đến phút cuối Uyên vẫn đứng phía sau Hưng luôn ủng hộ anh trong tất cả mọi chuyện. Một gia đình hạnh phúc nếu như không có sự ích kỉ và tham lam. Nam đưa tay quẹt mũi, máu lại chảy ra quyện cùng nước mắt. Sắc mặt cô trắng bệch trông thấy mà thương vô cùng.

-Tui là một đứa trẻ từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của mẹ. Mới đây thôi, tui biết được mình còn không có ba. Thậm chí ba mẹ tui là ai tui cũng không biết. Nếu như không có tai nạn đó xảy ra, có lẽ tui và anh Bảo sẽ được sống hạnh phúc với tình thương của cả chú Lâm và cô Doanh. Vì cô chú mà tui đã gánh cái tội danh giết người mặc dù khi đó tui chỉ là một đứa trẻ chưa tròn một tháng tuổi.

Nam nói trong nước mắt, cô không biết có nên hận đôi vợ chồng này hay không. Vì họ đã cướp mất tình thương bao la của mẹ dành cho Bảo, đã khiến Nam phải gánh tội thay những mười tám năm trời. Cô có quyền hận họ giống như Bảo và Duy đã từng hận cô hay không?

Bảo mím môi, cố gắng là một người cứng rắn để làm chỗ dựa cho Ngọc cũng đang đỏ hoe mắt bên cạnh mình. Anh xiết chặt tay Ngọc hơn, nỗi đau mà Nam chịu, không biết bao nhiêu cơn thịnh nộ của anh. Một tiếng xin lỗi đến bao giờ anh mới nói được với cô?

-Số tiền này… mười lăm triệu mà tui đã nhận của cô chú để tránh xa Hưng, tui trả lại cho các người. Hưng xứng đáng với những gì cậu ấy có, tiền không mua được tình cảm con người. Và tui cũng muốn cô chú biết, tui không xứng với con trai cô chú.

-Nam… Hưng xin lỗi.

Chát. Nam tát Hưng. Đây là điều cuối cùng cô dành cho anh. Nam không yêu Hưng, nếu như anh thật sự yêu thương cô thì sẽ không vì mười lăm triệu kia mà rời bỏ cô, chưa hỏi rõ ràng gì cả đã vội vàng kết luận đánh giá con người cô. Cái tát đó, Nam muốn trả lại cho Hưng. Anh đã đánh cô lúc ở xưởng đá lạnh. Đau đến buốt người.

-Từ nay chúng ta không ai nợ ai.

Bước sang phải hai bước chân, Nam chĩa cái nhìn đau thương đầy nước cho Uyên. Một cô gái vì tình yêu mà làm tất cả, hơn ai hết Nam biết Uyên yêu Hưng tới cỡ n

/8