Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 85 - Chương 85

/172


Edit: Đào Sindy

Cổ nhân từng nói, khi nữ nhân xảy ra chiến tranh, tốt nhất nam nhân đừng xen vào, nếu không sẽ trở thành vật hi sinh lớn nhất của nữ nhân trong cuộc chiến.

Chí ít mọi người Đại Lý Tự thấy Phúc Nhạc Quận Chúa và Thạch tiểu thư tranh đấu nhau, nhịn không được hít thở thật khẽ.

Ban Họa, ngươi đừng có mà càn rỡ, thiên hạ này không phải do Ban gia ngươi định đoạt! Thạch Phi Tiên nói: Ta sẽ không mặc cho ngươi khi dễ.

Thiên hạ này dĩ nhiên không phải do Ban gia ta định đoạt, thiên hạ này do bệ hạ định đoạt. Ban Họa tiến lên một bước, bắt hai tay chéo Thạch Phi Tiên ra sau lưng, trong tiếng thét chói tai của Thạch Phi Tiên, thì đã trói hai tay nàng ta vào nhau: Nếu do bệ hạ định đoạt, như vậy bây giờ trên người ngươi có hiềm nghi, lthì nên đến Đại Lý Tự nói rõ ràng.

Ngươi thả ta ra! Thạch Phi Tiên không nghĩ tới Ban Họa to gan lớn mật như thế, nàng ta giãy giụa cựa ra, quay đầu muốn đi xin Thạch Tấn giúp đỡ, kết quả đầu còn chưa xoay qua chỗ khác, đã bị Ban Họa nắm chặt lấy, sửng sốt không cho nàng ta quay đầu: Thạch tiểu thư, mời đi.

Đám người Đại Lý Tự: Chạy tới nhà người khác cướp người, còn trước mặt ca ca người ta trói người ta lại, dũng khí này của Phúc Nhạc Quận Chúa...

Quận Chúa! Thạch Tấn ngăn Ban Họa lại, tay còn chưa tới gần, Ban Họa liền nói: Ngươi muốn làm gì, nam nữ thụ thụ bất thân có biết hay không?

Mọi người thấy Thạch Tấn lúng túng thu tay lại, trên mặt còn mang theo xấu hổ và bất đắc dĩ.

Lưu Bán Sơn vội ho một tiếng: Mong Thạch đại nhân yên tâm, chỉ cần lệnh muội nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, chúng ta sẽ thả nàng trở về, nhất định sẽ không để nàng bị ấm ức.

Các ngươi muốn đưa khuyển nữ đến Đại Lý Tự thẩm vấn, còn nói không để nàng bị ấm ức? Thạch Sùng Hải từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy tay của nữ nhi bị trói sau lưng, giận tái mặt nói: Lưu đại nhân, ngươi đây là có ý gì?

Thạch Tướng gia không nên hiểu lầm, bởi vì Thạch tiểu thư không phối hợp điều tra với Đại Lý Tự, ta mới bất đắc dĩ trói nàng lại. Ban Họa phúc lễ với Thạch Sùng Hải: Xin Thạch Tướng đừng tức giận như thế.

Án này do phụ trách Đại Lý Tự, vì sao Phúc Nhạc Quận Chúa đến nhúng tay vào? Thạch Sùng Hải không khách sáo với Ban Họa: Cái này chỉ sợ có chút không hợp quy củ.

Thạch Tướng gia xin yên tâm, tiểu nữ tử đã xin phép qua bệ hạ, việc này tiểu nữ tử có quyền chen vào. Đôi mắt đẹp của Ban Họa quét qua, rơi vào trên thân Thạch Sùng Hati: Nếu Thạch đại nhân bất mãn vì hành động của tiểu nữ tử lần này, cũng chỉ có thể xin ngài thông cảm nhiều hơn thôi.

Lời này chẳng khác gì là đang gây hấn với Thạch Sùng Hải, ngay cả Hoàng Thượng cũng không có ý kiến, ngươi có ý kiến gì chứ?

Người thân ở địa vị cao, trên người phần lớn mang theo uy nghiêm để rất nhiều người kính úy, một số quan viên Đại Lý Tự đ phẩm cấp thấp thậm chí không dám nhìn thẳng Thạch Sùng Hải, bởi vì bọn họ đứng trước mặt ông ta liền không nhịn được sinh lòng khiếp đảm.

Thế nhưng Ban Họa là ai, nàng ngay cả trước mặt Hoàng Đế còn có thể nũng nịu khóc rống, làm sao lại e ngại chút khí thế ấy trên người Thạch Sùng Hải, nàng đẩy Thạch Phi Tiên lên trước mặt hộ vệ Đại Lý Tự, ngoài cười nhưng trong không cười nói: Thạch đại nhân, Thạch tiểu thư, chỉ có thể c tạm thời đắc tội các ngươi rồi.

Phúc Nhạc Quận Chúa!

Sắc mặt Thạch Sùng Hải hết sức khó coi, ông ta tự tay muốn đi kéo nữ nhi, nhưng Ban Họa lại ngăn trước mặt ông ta: Thạch đại nhân đang chột dạ sao?

Xin Phúc Nhạc Quận Chúa cẩn thận lời nói!

Nếu Thạch đại nhân không sợ chân tướng, cần gì phải ngăn đón chúng ta dẫn Thạch tiểu thư đi. Thạch tiểu thư là một nữ tử chưa gả, gánh vác tội danh □□ cũng không tốt, không bằng sớm đi điều tra rõ bản án, có thể trả lại trong sạch cho nàng ta. Ban Họa một bước cũng không nhường, hiện tại nếu để Thạch Sùng Hải cản Thạch Phi Tiên lại, vậy sau này họ muốn dẫn Thạch Phi Tiên đi sẽ rất khó.

Mặt Thạch Sùng Hải trầm như nước: Xem ra Phúc Nhạc Quận Chúa dự định làm như thế?

Ban Họa nói: Không phải ta muốn làm như thế, đây là quá trình Đại Lý Tự tra án.

Thạch Sùng Hảu không nhìn Ban Họa nữa, ông ta quay đầu nhìn về phía Lưu Bán Sơn: Lưu đại nhân, Đại Lý Tự các ngươi phá án, quá trình như thế sao?

Trong ánh mắt của ông ta mang theo uy hiếp, ông ta thấy, Lưu Bán Sơn chỉ ở tòng tam phẩm Khanh Đại Lý Tự, vốn không dám đối nghịch với ông ta.

Thạch đại nhân. Lưu Bán Sơn mỉm cười, chắp tay nói với Thạch Sùng Hải: Đại Lý Tự ta làm việc quy củ, xác thực như thế, mong Thạch đại nhân thứ lỗi.

Thạch Sùng Hải không nói gì, ông ta híp nửa mắt nhìn Lưu Bán Sơn, Lưu bán Sơn cung kính nhìn lại ông ta, nụ cười trên mặt không thay đổi.

Đại nhân, Thành An Bá cầu kiến!

Không gặp! Thạch Sùng Hải nghe được ba chữ Thành An Bá này, liền giận tái mặt : “Xin Thành An Bá tự mình về đi.

Chờ một chú. Mắt Thạch Sùng Hải nhìn nữ nhi thút thít, nhớ tới làm lớn chuyện này rất có khả năng dẫn đến hậu quả, trầm mặt nói: Để hắn vào.

Nữ nhi tuy quan trọng, nhưng Thạch gia quan trọng hơn.

Ban Họa không nghĩ tới vậy mà Dung Hà cũng đi theo đến đây, nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài, liền thấy cả người Dung Hà mặc cẩm bào màu sáng nhanh chân mà đến, trong trí nhớ nàng, bước đi của Dung Hà hình như rất ít khi nhanh như vậy.

Thạch tướng gia. Dung Hà đi vào nội sảnh, chắp tay với Thạch Sùng Hải và Thạch Tấn: Hạ quan mạo muội đến đây, xin Thạch Tướng gia thứ lỗi, đừng trách cứ tại hạ quấy rầy.

Không dám. Thạch Sùng Hải nhàn nhạt nói: Dung đại nhân là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, Thạch mỗ sao dám trách cứ.

Lời này của Thạch đại nhân, khiến hạ quan tự xử thế nào? Dung Hà đi đến đứng vững bên người Ban Họa, mỉm cười nói: Hạ quan nhận thánh lệnh của bệ hạ, hiệp trợ Đại Lý Tự tra rõ án Tĩnh Đình Công bị tập kích.

Ồ? Thạch Sùng Hải nhíu mày: Dung đại nhân là Lại bộ Thượng thư, sao còn quản đến Đại Lý Tự thế?

Không phải là quản Đại Lý Tự, mà là hiệp trợ. Dung Hà nói: vì bệ hạ phân ưu, là chức trách của người làm thần tử, không liên quan đến nơi nhận chức của tại hạ.

Phụ thân, không phải ta, ta không làm chuyện đó. Thạch Phi Tiên nhìn thấy Dung Hà đến, giãy dụa càng thêm lợi hại: Ta bị oan uổng, tiện nhân Ban Họa này hãm hại ta.

Thạch tiểu thư. Nụ cười trên mặt Dung Hà tiêu hết: Án này Đại Lý Tự đang thẩm vấn, điểm đáng ngờ trên người ngươi có nhân chứng có vật chứng, có liên quan gì đến Phúc Nhạc Quận Chúa?

Thạch Phi Tiên kinh ngạc nhìn Dung Hà: Ngươi không tin ta ư?

Tại hạ tin chứng cứ, tin kết quả Đại Lý Tự tra án. Dung Hà ôm quyền nói với Thạch Phi Tiên: Tại hạ còn có một câu muốn nói với Thạch tiểu thư, mong sau khi Thạch tiểu nghe xong, đừng tức giận.

Ngươi muốn nói gì? Thạch Phi Tiên có chút thất thần, nhìn l nam nhân tuấn mỹ vô tình này, nàng ta cảm thấy mình giống như một chuyện cười.

Thân là người, khi nói chuyện làm việc nên giữ đức cho miệng. Giọng điệu Dung Hà lạnh xuống: Vị hôn thê của tại hạ là một cô nương tốt, tiện gì đó, còn mong Thạch cô nương sau này cẩn thận lời nói.

Thạch Phi Tiên ngơ ngẩn, thì ra y vì Ban Hoạ mà bênh vực kẻ yếu ư?

Nàng ta bị Ban hHọa trở tay trói lại, bị người khác xông vào viện bốn phía điều tra, chẳng lẽ đây hết thảy không phải Ban Họa mang tới sao?

Nếu không phải Ban Họa, sao nàng ta lại chịu nhục như ngày hôm nay?

Thạch cô nương, việc này phải mời ngươi thông cảm nhiều hơn rồi. Dung Hà nói xong câu đó, nói với vệ binh thủ bên ngoài: Dẫn người đi.

Ngươi... Thạch Sùng Hải đi về trước một bước.

Thạch đại nhân, hạ quan khuyên ngươi không nên kháng chỉ vẫn tốt hơn. Dung Hà dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Thạch Sùng Hải, có ý riêng nói: Người bị diệt khẩu kia, là quản sự Huệ Vương Phủ.

Không biết Thạch Sùng Hải nghĩ tới điều gì, đột nhiên sắc mặt đại biến, ông ta nhìn ánh mắt khẩn cầu của nữ nhi, thở thật dài một tiếng, xoay người không nhìn mắt nữ nhi.

Phụ thân? Thạch Phi Tiên không dám tin nhìn phụ thân xoay người, chẳng lẽ ngay cả phụ thân cũng không đồng ý giúp nàng ta sao?

Nàng ta hốt hoảng tứ phương, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên thân Thạch Tấn: Đại ca, ta oan uổng, những chuyện này ta thật sự không làm.

Thạch Tấn muốn mở miệng nói câu gì, thế nhưng hắn nhìn phụ thân chậm rãi lắc đầu, hắn mở miệng ra lại khó khăn mím lại. Nhưng hắn không né tránh ánh mắt Thạch Phi Tiên khẩn cầu, mà đi đến trước mặt nàng ta, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu nàng ta: Muội muội, ngươi an tâm, ta và phụ thân nhất định sẽ mau chóng thả ngươi ra ngoài.

Thạch Phi Tiên muốn nói, nàng ta không muốn bọn họ dẫn nàng ra, mà muốn bọn họ ngăn cản những người này dẫn nàng ta đi.

Thế nhưng nàng biết, trước mặt lợi ích gia tộc, nàng ta sẽ không còn quan trọng. Từ nhỏ nàng ta đã hiểu điểm này, nàng ta học tâm kế, mưu lược, cách quản lý chuyện hậu trạch, mẫu thân nói với nàng ta, ngươi là nữ nhi Thạch gia, không thể tùy hứng.

Đều là xuất thân quý tộc, vì sao Ban Họa lại có thể không kiêng kị gì? Chẳng lẽ người Ban gia không muốn nữ nhi chiếm đực thanh danh, vì Ban gia mưu cầu quyền thế sao?

Bị người dẫn ra Thạch gia đại môn, trong đầu Thạch Phi Tiên trống rỗng, nàng ta ngẩng đầu nhìn trời đất tối tăm mờ mịt, nước mắt rơi xuống lã chã.

Thạch tiểu thư, mời lên xe ngựa.

Xe ngựa trước mặt nàng ta dọn dẹp rất sạch sẽ, thậm chí tinh xảo, nhưng nàng ta biết, chỉ cần hôm nay nàng ta ngồi vào xe ngựa này, thanh danh ngày sau của nàng ta sẽ rớt xuống ngàn trượng, không như bây giờ.

Nàng ta dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Ban Họa: Lần này ngươi như ý?

Ban Họa sững sờ, sau đó bị thái độ hùng hồn của Thạch Phi Tiên làm bật cười: Ta có gì mà như ý hay không như ý, ngươi tốt hay không tốt, với ta mà nói có ảnh hưởng gì đâu?

Ánh mắt Thạch Phi Tiên đảo qua sau lưng Ban Họa, bỗng nhiên cười nói: Ngươi khắp nơi nhằm vào ta, cũng bởi vì năm đó Tạ Khải Lâm đã đính hôn với ngươi còn vui vẻ với ta sao? Ta đã sớm khuyên hắn không nên tiếp cận ta, thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác không thích ngươi, ta đâu có biện pháp nào khác?

Dung Hà lẳng lặng đi sau lưng Ban Họa nhìn Thạch Phi Tiên, biểu lộ trên mặt cũng không vì của nàng ta mà có thay đổi gì.

Hắn thích ngươi thì thích ngươi thôi, có liên quan gì tới ta? Ban Họa khẽ nâng cằm: Dáng dấp vị hôn phu của ta đẹp hơn hắn, địa vị cao hơn hắn, tài hoa hơn người lại biết quan tâm, ta hiếm lạ hắn ta làm gì? Một người như vậy, cũng đáng được ngươi cố ý nói ra à?

Thôi. Ban Họa thấy biểu lộ của Thạch Phi Tiên hết sức khó coi: Nếu nghĩ như vậy có thể để ngươi vui vẻ một chút, vậy ngươi cứ cho rằng như vậy đi, ta sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt này đâu.

Thạch Phi Tiên nhìn thấy trên mặt Dung Hà lộ ra một nụ cười dịu dàng, trong lòng giống như bị kim đâm, nàng ta quay người vào xe ngựa, không nhìn Ban Họa một chút.

Tiện nhân này!

Tiện nhân!

Thạch Phi Tiên hận đến cắn môi bật ra máu, giờ phút này hận ý ngập trời đan xen xấu hổ, cả đời này nàng ta không thể quên.

Ban Họa ngồi trên lưng ngựa, sóng vai tiến lên cùng Dung Hà.

Trên mặt Dung Hà đang cười, hình như tâm tình vô cùng tốt. Ban Họa quay đầu nhìn y một cái, lại nhìn y một cái, nhịn không được mở miệng nói: Chàng đang cười gì?

Ừm... Dung




/172