Tôi Có Năm Người Ba Là Đại Boss

Chương 1: Tiểu hòa thượng cùng nhau xuống núi với sư phụ (3)

/790



Chương 1: Tiểu hòa thượng cùng nhau xuống núi với sư phụ (3)

Editor: May

 

Kỷ Uyên cười khẽ, khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn xấu hổ đến đỏ rực.

“Không cho sư phụ cười Nhuyễn Nhuyễn.” Giọng nói Nhuyễn Nhuyễn mang theo một chút ý làm nũng.

“Được, không cười Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn muốn ăn cái gì, sư phụ làm cho con.”

“Bánh bao chay!” Nghe được lời nói của Kỷ Uyên, ánh mắt Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh, thanh thúy nói thứ mình muốn ăn.

“Con nha.” Kỷ Uyên bật cười, nhẹ nhàng quét cái mũi nhỏ của cô một cái, đứng dậy rời đi

Đôi mắt Nhuyễn Nhuyễn cười đến cong cong như là hai vầng trăng rằm đáng yêu, mắt to trắng đen rõ ràng vẫn luôn đuổi theo bóng dáng sư phụ.

Cô lon ton đi theo sau mông Kỷ Uyên, giống như một cái đuôi nhỏ.

Kỷ Uyên yêu thích mỹ thực, cũng thích tự mình nấu ăn, cho nên thủ nghệ của anh rất tốt, ít nhất ở trong mắt người già, vị sư phụ bộ dáng đặc biệt đẹp này nấu ra món ăn đặc biệt thơm, bà sống đến bây giờ, chưa từng gặp qua đồ ăn đầy đủ sắc hương vị như vậy.

Tuy rằng tất cả đều là thức ăn chay.

“Thí chủ, mượn phòng bếp của bà, nếu không chê các người liền ăn đồ ăn dư lại đi.”

Bà lão kích động liên tục xua tay.

“Không chê không chê, cảm ơn đại sư.”

Kỷ Uyên gật đầu, bưng cơm canh của anh và Nhuyễn Nhuyễn đi lên lầu.

Sau khi ăn cơm xong, Nhuyễn Nhuyễn bưng băng ghế nhỏ đứng ở phía trên, vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ tuyết trắng béo đô đô, khuôn mặt nhỏ thịt đô đô đặc biệt nghiêm túc bắt đầu rửa chén.

 

Sau khi rửa chén xong muốn đi tắm rửa, lấy ba lô nhỏ lại đây, bên trong đặt một bộ tăng y khác của cô, giống với bộ trên người.

“Sư phụ, con đi tắm rửa trước nha.” Nói xong liền ôm quần áo chạy bịch bịch, tắm rửa chính mình sạch sẽ, tìm một cái bồn gỗ bắt đầu nghiêm túc giặt quần áo.

“Sư phó người mau tắm đi, đưa quần áo cho Nhuyễn Nhuyễn giặt.” Tiểu hòa thượng cực kỳ cần mẫn nói với Kỷ Uyên.

Kỷ Uyên cười cười, nắm sói con đi tắm rửa cho nó, sau khi ra ngoài chính là một con sói con ướt sũng có chút xấu xí.

Nhuyễn Nhuyễn ôm khăn lông bao lấy toàn bộ sói con, bắt đầu xoa tới xoa đi ở trên người nó, đều xoa khô nước trên người nó, dùng một cánh tay nhỏ ôm sói con một tay cầm quần áo của mình đi bên ngoài phơi quần áo.

“Tiểu Bạch Bạch đừng lộn xộn, lông trên người khô mới có thể đi vào.”

Vỗ vỗ đầu nhỏ của sói con, Nhuyễn Nhuyễn lại chạy về đi hự hự giặt sạch tăng y cho Kỷ Uyên, lúc này mới chạy đến bên ngoài hóng gió cùng Tiểu Bạch Bạch.

Kỷ Uyên dẫm lên dép lê đi ra, cũng ngồi xuống ôm Nhuyễn Nhuyễn vào trong lòng ngực, cởi ra áo khoác ngoài của mình đắp ở trên người Nhuyễn Nhuyễn.

“Nhuyễn Nhuyễn không lạnh, sư phụ mặc đi, đừng để bị cảm.”

Nhuyễn Nhuyễn lôi kéo tay anh không cho đắp, cứng rắn muốn cho Kỷ Uyên mặc lại.

“Sư phụ ôm lò sưởi nhỏ Nhuyễn Nhuyễn sẽ không lạnh.” Kỷ Uyên kiên nhẫn giải thích.

Cô bé suy tư một lát, rốt cuộc không cự tuyệt, chỉ là toàn bộ thân thể càng thêm chui vào trong lòng ngực Kỷ Uyên, cánh tay nhỏ ôm eo gầy nhưng rắn chắc của anh.

“Vậy Nhuyễn Nhuyễn sưởi ấm cho sư phụ.” Cái mũi ngửi mùi hoa lan nhàn nhạt truyền đến từ trên người sư phụ, Nhuyễn Nhuyễn thỏa mãn dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ ở trên ngực anh.

Sư phụ thơm quá đi ~

Cũng giống như trước đây, Nhuyễn Nhuyễn thích nhất chính là vùi ở trong lòng ngực sư phụ được anh ôm.


/790