Tôi Đã Yêu Kẻ Cuồng Điên Đó

Chương 7

/60


Tối hôm qua sự tình có chút kỳ quái, Tịch Khánh Liêu buổi sáng khi đi làm, lưu ý nhìn chung quanh căn hộ xem có hay không xuất hiện thân ảnh tiểu cô nương.

Trình Trát đem xe vận tải loại nhỏ lái qua đây,hắn ngồi ở ghế phụ, đem đai an toàn hạ xuống, cậu ta nói: “ Ông chủ chúng ta hỏi thăm anh, cũng chưa nói muốn phát tiền lương cùng tiền thưởng, chính là hỏi anh ở đâu, em cũng không có nói với hắn”

Tịch Khánh Liêu có chút ngoài ý muốn: “Vì cái gì không nói với hắn?”

Trình Trát lái xe, nhún vai hừ lạnh cười:” Bởi vì anh rõ ràng không muốn để người khác biết sinh hoạt cá nhân của mình, trước kia làm gì, cũng không nói cho em, em làm việc trước giờ chưa từng tin ông chủ, chỉ cần có tiền thì liền làm thôi”


“Không phát tiền công, hết thảy đều là đồ khốn kiếp!”

Hắn cười lên tiếng: “Con người cậu vẫn là có nguyên tắc đi.”
“Đúng vậy, đừng thấy em nhỏ hơn anh, lên sơ trung đã đi làm công, nói không chừng lí lịch em so với anh còn phong phú hơn.”

“Kia nhưng thật ra.”

“Đúng rồi đúng rồi, em đặc biệt muốn hỏi anh, có phải hay không quê ở Chương thành?”

Hắn cầm nước khoáng vặn ra: “Ta không phải.”

“Thật nha!” Trình Trát kích động chụp đánh tay lái, không cẩn thận ấn cái loa: “Em nói mà anh khẩu âm một chút đều không giống, đặc biệt giống người sinh ra từ thành phố lớn, anh xem em có hay không thiên phú làm thám tử đi?”

Tịch Khánh Liêu uống nước, không nhịn được mà bật cười.

———

Hoa Cẩn tìm được Đinh Tử Trạc, hắn nửa nằm trên sân thể dục thính phòng, trên người ăn mặc đồng phục đội bóng đá, chán đến chết ngậm ống hút, híp mắt, nhìn về phía sân bóng rổ sinh động dáng người.
Nghe được có người kêu hắn, quay đầu nhìn đến Hoa Cẩn đi lên thính phòng, vội vàng cầm trà sữa ngồi thẳng: “Lão sư.”


“Tôi có gửi tin nhắn tìm em, nhưng là em không có trả lời”

Hắn đào đào túi, quả thực không có: “Ngại quá, em thay đổi quần áo, di động để ở phòng thay quần áo.”


“Danh sách học bổng phát xuống, em đứng vị trí thứ ba”

“Thật sự đi!” Hắn hưng phấn cầm trà sữa nhảy lên, Hoa Cẩn ngồi ở bên cạnh hắn, đưa đồ vật trong tay cho hắn: “Cái này, điền một chút, tôi sẽ trình báo cho giáo viên phụ trách học bổng.”

“Tốt tốt!” Đinh Tử Trạc ngồi xuống đem trà sữa đặt ở một bên, tiếp nhận giấy tờ cùng bút, cúi đầu từng nét bút nghiêm túc viết.

“Bất quá lão sư như vậy phụ trách, thật làm em giật mình.”

Cô nghi hoặc ừ một tiếng.

“Hai lần trước giáo viên phụ trách học bổng, đều là thông báo xong liền mặc kệ, rất nhiều lần cho rằng thiếu chút nữa bỏ lỡ.”
“Chỉ là cảm giác em thực chờ mong lần bình chọn này.”



“Đương nhiên rồi, có tiền ai không thích! Hạng ba cũng rất nhiều tiền đi.”

Trong tay ngòi bút dừng lại, hắn nhìn một hàng chữ: Học bổng tài chính phân phối tính toán.

Hoa Cẩn cho rằng hắn sẽ không viết, thăm dò nhìn thoáng qua.

“Cái này, các bạn học khác đều là viết dùng cho ngoại khóa huấn luyện, tăng cường năng lực, còn có là để tranh suất học phí.”



“Lão sư, em không tính toán dùng học bổng để làm những việc này”

“Vậy em cũng có thể viết suy nghĩ của mình.”

Hắn rũ mắt cười, tinh nghịch lông mi chớp động: “Hạng ba tiền thưởng, chỉ có 4000, không biết chừng đó tiền, có thể hay không để cho giáo sư A Khanh, lại đến dạy chúng em thêm một khoá”

Đinh Tử Trạc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Em siêu thích giáo sư A Khanh, siêu thích siêu thích, nhưng thầy ấy ba tháng trước liền đi không từ giã, năm trước thắng trên sân khấu cái danh giáo thảo, thầy rõ ràng còn nói qua, sẽ ở lại đây dạy học đến sau cùng”
Hoa Cẩn bàn tay ở đầu gối nắm thành nắm, ngữ khí nhẹ nhàng phai nhạt rất nhiều: “Viết cái này, giống như, không tốt lắm.”

“Phải a.” Hắn đôi mắt mị thành một cái khe hở cười to: “ Em cũng chỉ nghĩ viết tốt một cái lí do”



Đem giấy tờ giao cho cô thời điểm, Đinh Tử Trạc nói: “Hoa Cẩn lão sư cũng nên gặp qua giáo sư A Khanh đi, nói thật, em cảm giác hai người tương đối xứng đôi, trai tài gái sắc.”

“A đương nhiên, em cũng không phải nói bạn trai hiện tại của cô không tốt, hắn cũng rất tuấn tú.”

Đinh Tử Trạc che miệng lại, cảm giác mình nói sai lời: “Lão sư còn đang mang thai, thực xin lỗi, em, em thật sự không có ý muốn chia rẽ các người”

“Ân.” Hoa Cẩn vuốt phẳng áo sơmi đứng dậy: “ Cô còn có việc phải đi trước, chừng nào tiền học bổng gửi vào tài khoản sẽ thông báo cho em”
“Tốt, lão sư gặp lại sau.”

———

Mãi cho đến 8 giờ cô mới từ trường học rời đi, ngồi trên xe buýt về nhà, từ dưới lầu nhìn đến trong phòng khách đèn còn sáng lên, hôm nay hắn trở về cũng chưa gửi tin nhắn cho cô.

Hoa Cẩn vội vàng lên lầu, chìa khóa cắm vào nháy mắt mở cửa, nhìn đến trên mặt đất có một bộ đồng phục công nhân màu vàng dính máu.



“Khánh Liêu!” Cô sợ hãi hướng bên trong chạy, phát hiện hắn ngồi ở trên sô pha, dùng một đống giấy vệ sinh ấn vào miệng vết thương đang chảy máu.

Thấy cô hoảng sợ biểu tình, Tịch Khánh Liêu chặn lại nói: “Tôi không có việc gì không có việc gì.”

“Không có việc gì còn chảy nhiều máu như vậy! Như thế nào lại bị thương a!”

Hoa Cẩn rút ra khăn giấy giúp hắn lau trên mặt.

“Hôm nay dọn hàng thời điểm, không cẩn thận bị thép rơi trúng.”
“Thép? Kia chính là thép, anh không đi bệnh viện sao?”

“Không có việc gì Cẩn Cẩn, máu đã mau ngừng.”

“Cái gì ngừng, anh đây là tai nạn lao động, kia ông chủ ít nhất phải mang anh đi bệnh viện mới được a, mau đi, chúng ta hiện tại liền đi.”

Hắn dùng sức giữ chặt cánh tay cô ngăn lại: “Thật sự không cần, một hồi liền ngừng, tôi hiện tại rất đau, Cẩn Cẩn nghe lời được không?”

“Hiện tại rốt cuộc là ai không nghe lời a.”

Tịch Khánh Liêu cau mày, bực bội lại đau lòng, túm cánh tay cô ngăn không cho đứng dậy.

Hoa Cẩn đành phải từ bỏ, ngồi ở bên cạnh hắn, cầm lấy khăn giấy không ngừng ấn miệng vết thương ở trên đầu hắn, thoáng chốc máu đã thấm đỏ khăn giấy.

“Anh thật là, đau lòng chút tiền ấy làm gì, còn có thứ gì quan trọng hơn mạng của mình sao?”

Nàng thanh âm nhẹ rất nhiều, mất máu chung quy có chút khó chịu, đầu có chút choáng dựa vào trên vai cô, khóe miệng không tự giác câu ra cười: “Vẫn là Cẩn Cẩn đau lòng cho tôi.”
Hoa Cẩn tức giận bóp hắn đầu vai, trong tay vẫn luôn ấn giấy vệ sinh.

Trong lòng có điểm nghĩ mà sợ, bất quá đau đớn cũng không có làm “Hắn” xuất hiện, cô cũng coi như là nhẹ nhàng thở ra.

Mãi cho đến khi máu không còn chảy, mới nhìn đến miệng vết thương lớn cỡ một cái ngón tay, bên trong phỏng chừng rất sâu, trong nhà cũng chỉ có cồn, hắn nhịn đau hướng chính mình đổ hai cái, Hoa Cẩn chỉ nhìn ngón chân đều không khỏi cuộn tròn, càng miễn bàn hắn mồ hôi chảy đầy đầu.

Cô ôm lấy cổ hắn gắt gao dụi vào trong lòng ngực, ghé vào trên xương quai xanh của hắn hút cái mũi.

“Tốt rồi, tiểu mỹ nhân rớt nước mắt trên trời đều phải đổ mưa rào sấm chớp.”

“Ô, đều khi nào mà còn nói giỡn!”

“Thực xin lỗi.”

“Không cần cùng em nói xin lỗi!”

“Tôi đây nên như thế nào làm em tha thứ đây?”
Cô ở trong lòng ngực hắn quay đầu, nước mắt đều cọ qua: “Làm sao em biết.”

“Tôi đã quên Cẩn Cẩn không thích ra lựa chọn.” Hắn một tay ôm cái eo gầy gò của cô, một tay kia nhéo ở giữa áo sơmi, bàn tay to vuốt ve trên bụng nhỏ chứa đựng sinh mệnh quý giá, cởi bỏ cúc áo cùng khoá kéo quần jean, lạnh lẽo ngón tay dán ở làn da chậm rãi trượt xuống.

“Tôi đây có thể sử dụng ngón tay, làm Cẩn Cẩn tha thứ tôi được không?”

Hắn thanh âm khàn khàn ra vẻ lười biếng, làm màng nhĩ cô như bị thiêu đốt.


/60