Tổng Tài Tà Ác: Yêu Vợ Tận Xương Tủy

Chương 8: Cưới cô ấy chỉ là chịu trách nghiệm

/1737


Chương 8: Cưới cô ấy chỉ là chịu trách nghiệm
“Không đi.” Cô không thương lượng gì cả mà trực tiếp từ chối.
“Thế bây giờ mày muốn thế nào? Muốn ăn vạ ở cái nhà này cả đời sao?” Tống Thu Liên đứng lên, hai tay bà ta chống nạng, mặt mày ra vẻ vô cùng chán nản.
“Con là con gái ruột bà đẻ ra sao?” Du Tịnh Nhã lạnh lùng nhìn chăm chú mẹ mình: “Hay mẹ có phải là mẹ con hay không?”
Vấn đề này cô đã nghiên cứu hai mươi năm, từ năm tám tuổi bắt đầu hiểu chuyện cô đã bắt đầu tìm hiểu.
“Tao không phải mẹ mày thì mày nghĩ rằng mày ở trên trời rơi xuống à?”
“Mẹ là mẹ con, nhưng có ngày nào mẹ làm tròn trách nghiệm của một người mẹ chưa?”
Tống Thu Liên vừa dứt lời, Du Tịnh Nhã liền hỏi bà ta, cô nghĩ trên đời này không có đứa con gái nào có số phận buồn thảm như cô.
“Lúc mày mới sinh ra, bà nội mày nói nhà quá nghèo nên muốn bóp chết mày, chính tao là người đã giữ lại mạng sống cho mày đấy!”
Ồ...
“Cảm ơn, vô cùng cảm ơn!” Cô cười một cách lạnh lùng. Tronh cuộc chiến tranh của gia đình vào hai mươi năm trước, cô đã sớm biết được nguyên nhân mẹ cô giữ lại mạng sống cho mình. Là bởi vì bà ta hy vọng cô có thể gả vào một gia đình giàu có để bà ta có thể thơm lây.
Giờ đây, cô có trách nghiệm là phải quang minh chính đại thực hiện suy nghĩ ích kỷ trước đây của bà ta.
“Nếu mày đã thấy biết ơn như vậy, thì ngày mai...”
“Con sẽ nhanh chóng rời khỏi căn nhà này thôi, nhiều nhất là bảy ngày!” Mẹ cô chưa nói xong đã bị cô ngắt lời.
“Đi đâu?”
“Kết hôn.”
Ha ha, Tống Thu Liên cười lớn tiếng: “Du Tịnh Nhã à mày định lừa ai? Mày định kết hôn sao? Kết hôn với ai? Ai sẽ cưới mày chứ?”
“Tin hay không tùy mẹ.” Cô lười không muốn giải thích nhiều, cô vào phòng đóng cửa rầm một tiếng.
Du Tịch Nhã ngồi xuống bàn làm việc, còn chưa kịp thở hơi nào cửa phòng đã bị gõ ầm ầm...
“Du Tịnh Nhã, nghe nói chị muốn kết hôn phải không? Là thật sao? Chị thật sự muốn thoát khỏi phận gái ế à?”
Vừa nghe cô đã biết người nói là ai, đó chính là đứa em trai Du Vãn Thành bất tài của cô.
Từng câu hỏi của cậu ta mang theo giọng điệu chế nhạo. Cậu ta và mẹ cô có cùng suy nghĩ đen tối với nhau, thế nên mới đi khắp nơi gây họa, nhưng cậu ta vẫn là niềm tự hào vinh dự, là chiếc áo bông nhỏ của mẹ cô.
Không ai tin cô sẽ kết hôn, cô thật sự kém cỏi như vậy à? Chẳng lẽ cô phải cả đời không lấy chồng thì bọn họ mới cảm thấy như vậy là bình thường?
Không sao, cho dù cả thế giới đều không tin thì vẫn còn một người sẽ tin.
Du Tịnh Nhã nhanh chóng gọi điện thoại cho Doãn Mạt, cô nói thẳng vào vấn đề: “Mạt Mạt, mình sắp kết hôn rồi...”
“Cậu đang nói mớ phải không?” Tút tút... Cô còn chưa kịp nói tỉ mỉ, Doãn Mạt đã ngắt máy.
Cô buồn bực nằm xuống, thở dài một hơi, chuyện cô gả cho Diệp Bắc Thành có chút giống chuyện cổ tích, bởi vì chẳng có ai tin vào chuyện cổ tích cả.
Mị Ảnh, hộp đêm lớn nhất ở thành phố Tương Dương.
Đèn nê ông mập mờ chuyển động, âm thanh DJ chơi nhạc vang lên đinh tai nhức óc, nam nữ cuồng nhiệt nhảy trên sàn, vô cùng mãnh liệt thác loạn...
“Anh Mặc, anh nghe người anh em này nói một câu, người phụ nữ này chỉ có thể ngủ mà thôi. Anh không thể coi là thật được, nếu mà anh xem là thật thì anh coi như tiêu rồi. Khổng Tử nói rất đúng, chỉ có phụ nữ ti tiện là khó dạy, gần thì kiêu, xa thì oán. Anh Mặc, anh không nghe anh em nói chuyện sao...”
Ở trên chiếc ghế lô đầu tiên, Diệp Bắc Thành gác hai chân lên trên sô pha, trong tay thì cầm một ly “tuyệt đại giai nhân”, tâm tư lơ đãng mà nếm thử.
Cùng ngồi ở trên chiếc ghế lô đó là u Dương Phong, anh em thân thiết nhất của anh. Lúc này anh ta đang tận tình khuyên nhủ anh, nhất định không được vì một lần trượt chân mà tạo nên nỗi hận cả đời.
Trong mắt u Dương Phong hôn nhân chỉ có thể dùng hai chữ để khái quát đó là… nấm mồ.
Mùa đông năm ngoái anh ta đã bị vùi mình vào nấm mồ này, cho nên dù nói gì đi nữa, anh ta cũng không thể để anh em tốt nhất của mình bị vùi vào nấm mồ chung được!
“Đó là lần đầu tiên của cô ấy, tôi cưới cô ấy cũng là điều nên làm.” Diệp Bắc Thành im lặng nửa ngày cuối cùng cũng lên tiếng, trong đôi mắt đen của anh hiện lên sự khẳng định.

/1737