Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 43 - Chương 43

/52


Thật ra thì, từ nước Mĩ trở lại, Lộ Nam Tâm chưa từng gặp lại Chu Tần. Trong lòng cô âm thầm cảm thấy như vậy cũng tốt, bởi vì cô không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.

Cô sẽ không bởi vì chuyện của cha cậu mà oán hận cậu. Nhưng cũng không còn cách nào thản nhiên nói đùa cùng cậu. Lộ Nam Tâm biết, Chu Tần cũng như vậy, cho nên dứt khoát tránh mặt không gặp.

Hiện tại chính là cuối học kỳ, Chu Tần nếu muốn đến thư viện ngăn đón người thì nhất định là một lần liền trúng.

Vì thế thời điểm Lộ Nam Tâm nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì trong lòng thoải mái nhiều hơn là bất ngờ.

Cô đi tới: Chu Tần.

Mùa hè ở Bắc Kinh rất nóng. Chu Tần mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng đứng dưới ánh nắng mặt trời, khắp người đầy mồ hôi. Nhìn thấy Lộ Nam Tâm theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt của cô. Lời chuẩn bị nửa ngày trong đầu trong nháy mắt tất cả liền quên ở sau ót. Cậu nhìn cô từng bước một tới gần, đối mặt với người gần gũi nhiều năm như vậy, đột nhiên lại có cảm giác xấu hổ.

Chu Tần. Lộ Nam Tâm gọi cậu, giọng nói trước sau như một.

. . . . . . Ừ.

Lộ Nam Tâm theo bản năng cầm thật chặt sách trong ngực, “Tìm mình có chuyện gì sao?”

Cậu đứng yên lặng, một lát sau ngẩng đầu lên: “Nam Tâm, chúng ta nói chuyện một chút.”

Vừa nói vừa cất bước hướng ra phía ngoài.

Lộ Nam Tâm đi theo sau lưng cậu, hai người sóng vai nhau, đi ra ngoài trường học. “Được…. Bạn muốn nói cái gì?”

. . . . . .

Chu Tần cúi đầu, không có dũng khí nhìn Lộ Nam Tâm, liền nhìn xuống chân trái của mình cùng chân phải của cô sóng bước, bước chân nối tiếp nhau, nhưng nhiều bước như vậy lại không có bước nào đồng thời rơi xuống, giống như trời sanh bọn họ không nên cùng đi. Cậu nhìn đến phiền lòng liền ngẩng đầu, thở sâu một hơi, lúc này mới thấp giọng nói: Xin lỗi.

. . . . . .

Lộ Nam Tâm không biết đáp trả thế nào, do dự nói: “Không phải là lỗi của bạn.”

Đây là lời nói thật. Thời điểm Chu Tần biết được chuyện này so với cô có lẽ còn muộn hơn. Muốn cô thật sự trách cậu, cô không làm được, cũng không cần thiết.

Chu Tần cười khổ: Nợ cha con trả là thiên kinh địa nghĩa, không có gì sai cả.” Cậu dừng một chút, thử dò xét hỏi cô, còn mang theo một chút xíu mong đợi mỏng manh: “Nam Tâm, chúng ta không thể trở về như trước kia được, có đúng hay không?”

Lộ Nam Tâm không lên tiếng. Đáp án quá rõ ràng, việc đã đến nước này, nếu muốn cô không hề oán giận mà tiếp nhận người bạn này, cô làm không được. Chu Tần cũng làm không được.

Cho nên Chu Tần thật ra thì cũng không muốn đáp án của cô.

Trước mắt chính là cửa trường học rồi, Chu Tần dừng chân, xoay người nhìn vào ánh mắt của cô. Lộ Nam Tâm rất bình tĩnh, yên bình trước sau như một.

. . . . . . Cũng đúng, cậu đối với cô, vốn cũng không quan trọng.

Ngón tay dùng sức nắm chặt, lòng bàn tay rõ ràng truyền tới cảm giác đau khiến cho Chu Tần nén lại dòng nước mắt cuồn cuộn muốn tuôn ra. Cậu nuốt nước miếng, nói: “Tuần sau mình sẽ sang Mỹ học, bà ngoại mình nói, muốn mình học xong đại học mới có thể trở về.”

Lộ Nam Tâm sửng sốt, ngay sau đó nhẹ nhàng cười: “Đây là chuyện tốt, chúc mừng bạn.”

. . . . . . Ừ.

Cậu nhất thời lỡ lời, hai người liền trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát, cậu mới tìm lại giọng nói: “Sau này có thể mình sẽ không gặp được bạn. Ít nhất là mấy năm tới sẽ không gặp nhau. . . . Bạn cùng người ấy phải sống thật tốt. Chú Tiểu Cố là người tốt, thời điểm hai người kết hôn, mình sẽ trở lại….. tham gia hôn lễ.”

Sẽ trở lại gặp người con gái thời thanh xuân cậu đã yêu, tràn đầy hạnh phúc khoác lên chiếc áo cưới trắng thuần khiết nói ra câu “Tôi đồng ý,” trở thành vợ người khác như thế nào.

Lộ Nam Tâm nói: “Được.”

Chu Tần nhìn khuôn mặt của Lộ Nam Tâm, trong lòng đau nhói.

Cậu bị ép không còn đường lui, vừa nghĩ tới từ nay về sau bản thân phải hoàn toàn buông tha cho người con gái trước mặt này, trong lòng liền đau giống như bị người nào đó dùng dao đâm vào, hồn phách cũng đau đến chia năm xẻ bảy.

Chu Tần nhìn người con gái trước mặt, bên trong đôi mắt cũng không cách nào dễ dàng che giấu đau khổ. Đột nhiên cậu hung hăng ôm cổ cô, chặt chẽ kéo.

Giọng nói cậu rất thấp, thổ lộ: “Lộ Nam Tâm, mình thích bạn!

Lộ Nam Tâm sửng sốt, bàn tay vốn đang vỗ nhẹ sau lưng Chu Tần đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Trong lòng cả hai đã sớm biết rõ, không muốn đâm thủng bí mật, lần đầu tiên trịnh trọng nói ra khỏi miệng, lại chọn ngay thời điểm sắp chia tay, thật là tàn nhẫn.

Trong mắt Chu Tần rốt cục có cái gì đó rơi xuống. Từ lúc tuổi còn nhỏ cho đến bây giờ, gần 10 năm, người con gái cậu luôn luôn nghĩ về, ngoại trừ cô ra cũng không nhìn đến người nào khác. Đến nay, phần thích kia đã sớm lắng đọng thành yêu.

Nhưng cậu không dám nói anh yêu em.

Yêu quá nặng nề, Chu Tần sợ Lộ Nam




/52