Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 44 - Chương 44

/52


Lộ Nam Tâm kéo tay Cố Trầm Quang làm nũng: “Sáng mai em còn có lớp, đừng làm rộn nữa….”

Anh hừ nhẹ một tiếng, rút về tay, coi như là thỏa hiệp.

Vòng ôm người vào ngực, thấp giọng nói: “Thứ ba tuần sau cậu ta bay, bảo bối vừa đúng không có lớp, anh có thể dẫn bảo bối đến tiễn cậu ta, thế nào?”

Lộ Nam Tâm ngẩn ra, suy nghĩ một chút, nói: Không cần.

Sao vậy?

Lộ Nam Tâm nói: “Hôm nay cậu ta tới tìm em chính là để chào tạm biệt. Em lại đến gặp cậu ta thêm lần nữa, ngược lại có thể sẽ làm tổn thương cậu ta.”

Lộ Nam Tâm nghiêm túc nói xong.

Đối với người bạn chơi duy nhất trong thời kỳ tuổi thơ của cô, cô không thể cho được thứ cậu ta muốn, chỉ có thể mọi chuyện đối đãi trân trọng, để tránh làm cậu ta tổn thương thêm.

Cố Trầm Quang siết chặt cánh tay: “Được.”

Thật ra thì anh cũng không có rộng lượng như vậy, thật sự đồng ý để cho cô đi gặp Chu Tần. Nhưng mà đây là lần chào tạm biệt cuối cùng, vô luận anh đứng trên lập trường gì, cũng không thể ngăn cản.

Bây giờ nhìn lại, cô nói rất đúng.

Cố Trầm Quang vươn tay tắt đi chiếc đèn ngủ cuối cùng trong phòng, sau đó khẽ hôn lên giữa trán Lộ Nam Tâm một cái: “Ngủ ngon, bảo bối.”

. . . . . .

Ngày hôm sau đi học quả nhiên tới trễ. Khi Lộ Nam Tâm kéo thân thể đau nhức chạy đến lớp học thì giáo sư đã bắt đầu lên lớp 5 phút rồi. Không còn cách nào, Lộ Nam Tâm chỉ có thể khom lưng, len lén từ cửa sau lẻn vào, ngồi ở hàng cuối cùng.

Bình thường đều là Cố Trầm Quang làm đồng hồ báo thức cho cô, nhưng mà gần đây anh không có công việc không cần dậy sớm. Tối hôm qua lại lăn qua lăn lại trễ như vậy, sáng sớm hôm nay thời điểm anh gọi cô dậy liền chỉ còn kém nửa tiếng là đến giờ học……

Lộ Nam Tâm vội vàng hấp tấp rửa mặt qua loa, thay quần áo xong, ngay cả điểm tâm cũng không ăn liền ngồi xe của anh chạy tới trường học, ngay cả lời chào tạm biệt cũng không kịp nói đã ôm lấy cặp sách xông về phía phòng học. . . . .

Hiện tại trái tim trong ngực vẫn còn nhảy mạnh chưa có bình phục.

Lộ Nam Tâm ngồi vào chỗ của mình, hít sâu vài hơi bình phục lại hô hấp. Cô quay mặt đi giả vờ không nhìn thấy ánh mắt lạnh giáo sư thỉnh thoảng lại quăng tới, từ trong túi xách chuẩn bị lấy ra tập ghi chép lật xem. . . . . .

Bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.

Lộ Nam Tâm sửng sờ, quay mặt nhìn qua. Lúc nhìn thấy người đến thì đôi mắt trợn to, may mắn là lý trí kịp thời tìm về, cô mới không la lên.

Cố Trầm Quang?

Lộ Nam Tâm lặng lẽ nuốt nước miếng, giơ tay chọt chọt eo của anh, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Cố Trầm Quang đang ngồi ghế ngay sát bên cạnh cô. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đơn giản tựa như một sinh viên đại học trẻ tuổi. Anh nghe cô hỏi liền nghiêng đầu sang nhìn cô, giọng điệu vui vẻ nhẹ nhàng, học theo cô đè thấp giọng trả lời: “Cùng đi học với bạn gái.”

. . . . . .

Đơn giản một câu nói, nghe vào trong tai, đáy lòng liền có bong bóng hồng phấn không ngừng tràn ra. Lộ Nam Tâm cắn cắn môi, kiềm chế không để bản thân cười quá ngu ngốc: “À.”

Cố Trầm Quang vươn tay qua, bắt được tay cô, kéo qua thả vào trên đầu gối của mình, đặt dưới đáy bàn.

Trên mặt lại là một bộ dáng nghiêm túc nghe giảng.

Lộ Nam Tâm: . . . . . .

Cô có chút may mắn bản thân đến muộn, ngồi ở hàng cuối cùng, không đến nổi bị vây xem.

Trên bục giảng giáo sư đổi sang một trang Power Point khác.

Lộ Nam Tâm nhìn thấy, vội vàng cầm điện thoại di động lên mở khóa, chuẩn bị chụp lại…. cách quá xa, phải phóng to mới có thể thấy rõ ràng. Một tay cô bị anh nắm chặt không thả, một tay khác lại không có cách nào phóng to màn hình ra…….

Cố Trầm Quang chú ý tới tư thế của Lộ Nam Tâm, nghiêng mắt nhìn tới một cái, đã hiểu.

Cánh tay trống không kia đưa tới, cầmlấy cổ tay của cô, đối diện với màn hình trên bục giảng. Sau đó ngón trỏ cùng ngón cái điều chỉnh màn ảnh, ngón tay thon dài trắng nõn đồng loạt trợt ra bên ngoài, hình ảnh trong điện thoại di động củng theo đó phóng to, cho đến khi tràn đầy cả màn ảnh.

Cố Trầm Quang ở bên tai cô thấp giọng hỏi: “Được chưa?”

Lộ Nam Tâm vốn là đang nhìn chằm chằm ngón tay của anh, bị giọng nói của anh làm cả kinh, chợt hồi thần, hốt hoảng gật đầu một cái: . . . . . . Ừ.

Ngón cái nhanh chóng đưa tới chuẩn bị ấn chụp, ai ngờ Cố Trầm Quang đã đưa tới trước, ấn một cái, ngón cái của cô vừa đúng lúc đặt trên ngón cái của anh. Ngón cái của hai người đồng thời ấn xuống trên cùng một ô vuông….

Đều bị sửng sốt.

Trong điện thoại di động có đến 7-8 hình ảnh lập đi lập lại.

Mặt Lộ Nam Tâm đỏ lên, ngón cái nhanh chóng dời đi, cũng chuyển ngón tay của anh xuống, lấy điện thoại đặt lên trên bàn, chuẩn bị cầm lấy tập ghi chép.

Bên tai giọng nói trầm thấp lại mang theo ý cười của Cố Trầm Quang truyền vào trong lỗ tai cô: “Suy nghĩ cái gì mà mặt lại đỏ như vậy?”

Lộ Nam Tâm: . . . . .




/52