Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 217 - Chương 9

/232


Editor: ChieuNinh

Đứng lên! Gia Cát Minh Nguyệt dở khóc dở cười.

Không đứng lên, đánh chết ta cũng không đứng lên, trừ phi ngươi đáp ứng ta, đừng có giết ta. Rùa đen gắt gao ôm bắp đùi Gia Cát Minh Nguyệt, khóc đến thiên địa động sắc.

Còn không đứng lên thì ta đạp một cước chết ngươi.

Xoạt , rùa đen dùng tư thế đứng nghiêm tuyệt đối tiêu chuẩn đứng ở trước mặt của Gia Cát Minh Nguyệt.

Đa tạ ơn đại tỷ không giết, tại hạ Vương Bá Thiên, sau này thì đi theo đại tỷ lăn lộn, nhất định hối hận triệt để thay đổi sai lầm trước kia làm con rùa lần nữa, vì đại tỷ giúp bằng hữu (bạn) không tiếc cả mạng sống lên núi đao xuống biển lửa, để tạ ơn đại tỷ ân không giết. Rùa đen lời thề son sắt nói.

Xì! Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Hạo đồng thời cười phun ra ngoài, Vương Bát. . . . . . Thiên, cái tên này rất có sáng ý.

Tên này là người nào đặt cho ngươi hay sao? Gia Cát Minh Nguyệt buồn cười hỏi.

Cha ta đó. Rùa đen rất tự hào ưỡn ngực lên: Cha ta trước kia đi lịch lãm ở thế giới nhân loại, trở lại thì đặt cho ta cái tên này, nói này tên uy phong.

Thì ra là mảnh đại lục này không chỉ có loài người đi Ma Thú Sâm Lâm lịch lãm, mà ma thú cũng đi thế giới loài người lịch lãm, thật đúng là kỳ lạ.

Không tệ, uy phong, uy phong. Gia Cát Minh Nguyệt cố nén nụ cười, hỏi tiếp: Lời nói mới vừa rồi kia cũng là cha ngươi dạy ngươi?

Đúng vậy, cha ta nói rồi, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại bỏ chạy, không chạy nổi thì vội vàng cầu xin tha thứ. Ôm bắp đùi, cứ ôm chặt, chính xác có tác dụng! Vương Bá Thiên đắc ý hả hê nói.

Kỳ tài nha! Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Hạo tỏa ra cảm giác ngước đầu ngưỡng mộ đối với cha của con rùa đen này.

Ngươi, cái con gấu chó kia, ngươi cũng tới đây. Gia Cát Minh Nguyệt nói với Cẩu Hùng.

Đại tỷ, ta đây không gọi là Cẩu Hùng, ta đây gọi gấu Đại Lực, về sau ta đây cũng đi theo ngươi lăn lộn, khí lực của ngươi thật là lớn, khí lực còn lớn hơn Nhị tỷ của ta. Hơn nữa còn xinh đẹp hơn Nhị tỷ ta. Cẩu Hùng rất là vui vẻ chạy tới, học bộ dạng của rùa đen nói.

Gia Cát Minh Nguyệt vẫn là lần đầu tiên bị người ta lấy mình ra làm so sánh với muội tử Cẩu Hùng, lại còn là so sánh sắc đẹp, một đầu mồ hôi lạnh à.

Bảo vật các ngươi mới vừa nói, rốt cuộc là thứ gì? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bọn họ một cái, chỉ chỉ gấu Đại Lực: Ngươi đến nói! Con rùa đen kia sớm bị Quy lão tử (rùa cha) thao luyện thành con rùa tinh rồi, đoán chừng hỏi không ra mấy câu lời thật, vẫn là tên Cẩu Hùng có chút thành thật hơn.

Đó là. . . . . . đó là. . . . . . Gấu Đại Lực nhăn nhó, len lén nhìn sắc mặt của Bá Thiên ca của nó, thấy nó vẫn nháy mắt, do dự không biết có thể nói hay không.

Con mắt của ngươi có bệnh hả, có muốn ta moi ra giúp ngươi xem một chút hay không? Lam Vũ Hạo hung hăng trợn mắt nhìn Vương Bá Thiên một cái.

Cả người Vương Bá Thiên run lên, xoay mặt đi. Hơi sức của tên nhị đệ Cẩu Hùng này có bao nhiêu thì nó rõ ràng nhất rồi, thế mà lại bị Gia Cát Minh Nguyệt đạp một cước bay xa mấy chục mét. Một cước này mà rơi xuống trên người nó thì chỉ sợ ngay cả cái mai rùa cứng rắn cũng muốn chia năm xẻ bảy.

Bảo vật này, chính là một gốc cây Bảo Thụ, phải một vạn năm mới xuất hiện một lần, vừa xuất hiện thì lập tức nở hoa sau đó khô héo ngay. Tiếp theo lại phải chờ một vạn năm nữa mới sẽ xuất hiện, chỉ cần trước khi hoa Bảo Thụ khô héo mà ăn vào thì thực lực có thể tăng nhiều, ma thú giống như bọn ta còn có thể trực tiếp hoá thành hình người. Gấu Đại Lực đàng hoàng tử tế thành thật trả lời.

Mang ta đi xem một chút. Hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt tỏa sáng.

Không được! Mặc dù Gấu Đại Lực lòng mang sợ hãi đối với Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng vẫn kiên định mà nói ra.

Thật không được? Gia Cát Minh Nguyệt không ngờ con gấu chó này bướng bỉnh như vậy, lại giơ giơ quả đấm lên.

Ngươi có đánh ta thì cũng không được, hoa Bảo Thụ là thánh vật của ma thú bọn ta trong rừng rậm Mộ Dã, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay loài người. Gấu Đại Lực nhìn quả đấm của Gia Cát Minh Nguyệt, rụt cổ một cái, nhưng vẫn kiên định mà nói ra, rất có mấy phần lòng tự trọng và cảm giác tự hào của thân là ma thú.

Vậy thì tốt, vậy thì ta vẫn đánh. Gia Cát Minh Nguyệt nhướn mày mỉm cười nói. Một con gấu một con rùa bị cái nụ cười tươi tắn này của Gia Cát Minh Nguyệt, cười đến trong nội tâm sởn cả tóc gáy.

Thật ra thì cũng không phải là không được, chỉ cần ngươi có thể chiến thắng bọn ta, thì bọn ta dẫn ngươi đi. Vương Bá Thiên bị ánh mắt kia nhìn đến mà cả người rét run, vội vàng nói.

Ngươi còn muốn đánh, mới vừa rồi bị đánh nằm bên cạnh không đủ đau thật sao? Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

Không, cha ta nói rồi, quân tử động khẩu không động thủ, lần này chúng ta không đánh nhau mà so những thứ khác. Tất cả hai chúng ta ra một đề mục, các ngươi cũng ra một đề mục, nếu như chúng ta thua, thì mang bọn ngươi đi, nếu như các ngươi thua, vậy thì không được. Vương Bá Thiên dè dặt nói.

Lại là cha nó nói! Lại còn quân tử động khẩu không động thủ! Xem ra Lão rùa đen kia là một cực phẩm.

Vậy được rồi, các ngươi nói so cái gì? Gia Cát Minh Nguyệt buồn cười hỏi.

Ta muốn so trốn tìm! Chỉ cần ngươi tìm được ta thì coi như ngươi thắng. Gia Cát Minh Nguyệt vừa dứt lời, gấu Đại Lực cao hứng bừng bừng gào lên.

Trốn tìm? Gia Cát Minh Nguyệt lau trán, cảm thấy mồ hôi lạnh cả đời đều muốn rơi hết vào hôm nay. So khí lực so đánh nhau so cái gì thì nàng cũng nghĩ tới, hoàn toàn không ngờ con gấu chó này muốn so lại là trốn tìm.

Được rồi, bắt đầu chưa? Gia Cát Minh Nguyệt không còn hơi sức hỏi.

Được, bắt đầu. Gấu Đại Lực gấp gáp không thể chờ rống lên một tiếng, bóng dáng thoáng một cái, lại trực tiếp biến mất ngay trước mắt của Gia Cát Minh Nguyệt, không phải là tốc độ nhanh, thật sự là cứ như vậy mà trực tiếp biến mất ngay trước mắt.

Lam Vũ Hạo thấy vậy thì hai mắt không chớp, dùng sức dụi mắt. Vương Bá Thiên ở bên cạnh thì vẻ mặt đầy hài lòng, lòng tin mười phần đối với bản lãnh trốn tìm (tránh Miêu Miêu) của Cẩu Hùng.

Gia Cát Minh Nguyệt biết, con gấu chó này nhất định có thiên phú bản năng kỳ lạ nào đó, hoặc là kỹ năng biến dị, mới có thể thần kỳ biến mất ngay trước mắt như vậy. Chỉ là cái này cũng không làm khó được nàng, đừng nói một con Cẩu Hùng ngốc, cho dù là cường giả Đế cấp, muốn cùng nàng chơi trốn tìm cũng phải thua không thể nghi ngờ. Dĩ nhiên, cõi đời này đoán chừng cũng không có cường giả Đế cấp nào lại nhàm chán như vậy.

Dưới sự dò xét của Khai Thần Thuật, thì Gia Cát Minh Nguyệt rất dễ dàng phát hiện dao động Tinh Thần lực của Gấu Đại Lực trong bụi cỏ cách đó không xa. Gia Cát Minh Nguyệt đi tới lùm cây, đột nhiên, Tinh Thần lực của Gấu Đại Lực hư không biến mất lần nữa, rồi lại xuất hiện ở một phương hướng khác.

Có chút ý nghĩa! Lại còn có thể thuấn di. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy rất hứng thú, cũng không có trực tiếp bắt tới Cẩu Hùng, mà là đi theo nó chơi trốn tìm. Không bao lâu thì nàng phát hiện thiếu sót của cái kỹ năng thuấn di này của Cẩu Hùng: cự ly quá ngắn, hơn nữa sau khi mỗi lần thuấn di xong cũng có thời gian ít nhất ba giây đồng hồ bị bất động, ở trong ba giây này, Cẩu Hùng ngốc căn bản là ở trong trạng thái hoàn toàn không có phòng ngự. Kỹ năng này cũng có chút tác dụng trong trốn tìm, trên căn bản cũng không có một chút lực chiến đấu nào, ngay cả mạng chạy trốn cũng không dùng được. Nếu không mới vừa tạo thuấn di xong chạy đi không tới trăm mét thì chính là ba giây tuyệt đối bất động, hoàn toàn chính là tìm chết.

Phát hiện bí mật kỹ năng thuấn di, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có hứng thú tiếp tục chơi nữa, ngay tại lần sau khi Cẩu Hùng thuấn di vừa hoàn thành, bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt như một U Linh quỷ dị, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh một cây đại thụ, kéo một cái đuôi ngắn lông lá của con Cẩu Hùng ra giống như kéo con chó chết.

Đây chính là ba giây thời gian tuyệt đối bất động, gấu Đại Lực hoàn toàn không có phản ứng bị Gia Cát Minh Nguyệt lôi ra tạo thành một hố bùn trên mặt đất.

Hô , ba giây thời gian bất động vừa qua, gấu Đại Lực kích động xông lên: Đại tỷ ngươi rất lợi hại, ngươi chính là người đầu tiên có thể tìm được ta, thật lợi hại, còn lợi hại hơn Nhị tỷ của ta. Dưới sự kích động, Cẩu Hùng lại so sánh Gia Cát Minh Nguyệt cùng với Nhị tỷ của hắn, xem ra Nhị tỷ ở trong suy nghĩ của nó có địa vị cực cao.

Tới phiên ngươi, so cái gì? Gia Cát Minh Nguyệt lại một lần nữa vượt qua Hùng tiểu muội ở trong suy nghĩ của Cẩu Hùng, chỉ là nàng không có nửa điểm mừng rỡ, nói với Vương Bá Thiên.

Ta...ta với ngươi thi chạy, xem ai chạy trốn mau. Rùa đen không hề nghĩ ngợi bật thốt lên.

Ngươi, thi chạy, ngươi lại thi chạy? Ha ha ha ha. . . . . . Lam Vũ Hạo nhìn mấy cái chân nhỏ bé của rùa đen, cười to lên: Ta tới, ta tới so với ngươi.

Được, ta đây làm trọng tài, người nào chạy đến phía dưới vách đá kia trước thì người đó chiến thắng. Gấu Đại Lực chỉ vào vách núi ngoài năm trăm thước nói.

Được! Lam Vũ Hạo lòng tin mười phần, đùa gì thế, nếu chạy thua cả con rùa đen, mười mấy năm qua thật là sống uổng phí rồi.

Chuẩn bị. . . . . . Chạy! Gấu Đại Lực ra lệnh một tiếng.

Lam Vũ Hạo đang muốn cất bước thì đã nhìn thấy từ bên cạnh mình chợt lóe lên một cái bóng đen. Hắn cho là mình hoa mắt, nháy mắt nhìn lại, đạo bóng đen kia đã đến ngoài trăm thước.

Ngay tại khi Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Hạo trừng mắt đến sắp rơi ra ngoài mà nhìn chằm chằm thì hai cái chân nhỏ bé của Vương Bá Thiên giống như Phong Hỏa Luân khuấy lên một trận bụi mù, cái gì gọi là nhanh như chớp? Cái gì gọi là cực nhanh? Đã thuyết minh hoàn mỹ ở trên hai cái chân ngắn của con rùa đen này.

Chuyện xưa rùa thỏ thi chạy Gia Cát Minh Nguyệt đã nghe qua từ nhỏ, mặc dù cũng là rùa đen thắng, nhưng cũng không phải là cái phương thức chiến thắng này. Đừng nói là Lam Vũ Hạo, dù là cao thủ linh hồn cấp, chỉ dựa vào cặp chân chạy, cũng chưa chắc có thể lao đi qua trước con rùa đen này. Cái này, quả thực là con rùa tinh! Con rùa tinh chân chính.

Lam Vũ Hạo miệng mở rộng, mặt ngốc trệ, nước miếng cũng sắp chảy ra.

Phách Thiên ca của ta có thể chạy nhanh nhất, nếu nó nằm xuống bốn chân đều chạy, còn nhanh hơn thế này. Gấu Đại Lực vui vẻ nói.

Mẹ kiếp! Rốt cuộc Lam Vũ Hạo hồi phục tinh thần lại, mắng một câu.

Trở về ngàn vạn đừng nói cho người ta biết là ngươi thi chạy còn thua con rùa đen, mất mặt! Tay của Gia Cát Minh Nguyệt rơi xuống vai Lam Vũ Hạo, nói ra lời nói thấm thía.

Mặt của Lam Vũ Hạo lúc xanh lúc đỏ, đỏ đến sắp nhỏ ra máu rồi.

Thi chạy với ta, nhìn một chút xem chân ngươi là cái gì, chân ta là cái gì, so với ta, hừ! Vương Bá Thiên trở lại trước mặt của Lam Vũ Hạo, khinh miệt nhìn hắn một cái, sau đó run cái chân thô ngắn của mình lên.

Ván này ngươi thắng, còn có một ván, ta còn muốn thi với ngươi. Lam Vũ Hạo vừa xấu hổ, kích động kêu lên. Thật là sỉ nhục, sỉ nhục! Thi chạy mà lại thua bởi con rùa đen! Nhất định phải rửa sạch sỉ nhục này, nếu không tiểu gia cũng không gọi Lam Vũ Hạo! Quần là áo lụa tiểu thiếu gia âm thầm thề ở trong lòng của mình.

Được, ngươi muốn so cái gì? Vương Bá Thiên vui mừng trong lòng, lòng nó tồn tại sợ hãi đối với Gia Cát Minh Nguyệt, thật sự đúng là sợ Gia Cát Minh ra vấn đề khó khăn, về phần Lam Vũ Hạo trước mắt nha, nó thật vẫn không có để ở trong lòng.

Gia Cát Minh Nguyệt không có ngăn cản Lam Vũ Hạo, dù sao thì cho là chơi đùa thôi, căn bản thắng thua không sao cả, ở dưới thực lực tuyệt đối, tất cả đều sẽ trở nên rất đơn giản. Không mang theo bọn họ đi, đến lúc đó đi theo phía sau con rùa đen và Cẩu Hùng này không được sao? Chỉ là ngược lại nàng có chút tò mò, Lam Vũ Hạo muốn so cái gì đây?

Ngươi xem, chỉ cần ngươi có thể làm được, ta liền nhận thua. Lam Vũ Hạo hừ nhẹ một tiếng nhìn Vương Bá Thiên, làm một động tác.

Gấu Đại Lực ngốc trệ, miệng há to, nước miếng xoạch cạch rơi xuống.

Sắc mặt Vương Bá Thiên biến đổi rồi, từ hồng chuyển sang trắng từ trắng chuyển xanh rồi từ xanh biến thành đen, ngực phập phòng kịch liệt, trong lỗ mũi phát ra âm thanh vù vù. Đó là bị chọc tức!

Gia Cát Minh Nguyệt che miệng, cố nén không cười lên tiếng.

Tới phiên ngươi, có muốn ta làm mẫu một cái nữa hay không? Bàn tay của Lam Vũ Hạo đưa ra sau lưng, gãi gãi, sau đó lại gãi gãi, gương mặt say mê.

Động tác của hắn rất dễ dàng, vẻ mặt rất vừa lòng, nụ cười rất cần ăn đòn.

Gấu Đại Lực nhìn cánh tay thon dài của Lam Vũ Hạo một chút, lại nhìn bốn cái chân nhỏ bé của Vương Bá Thiên một chút, dùng sức nâng cằm bị trật khớp, ngăn lại nước miếng đang nhỏ giọt.

Ta...ta nhận thua! Vương Bá Thiên thở hổn hển, khó chịu ngột ngạt nói. Loại động tác có độ khó cao này, trừ phi một ngày kia nó thật hoá thành hình người, nếu không cả đời này cũng đừng mong hoàn thành.

So với ta, nhìn một chút chân ngươi là cái gì, tay ta là cái gì, hừ! Lam Đại quần là áo lụa lại lộ ra vẻ mặt tiêu chuẩn như tiểu nhân đắc chí.

Có chơi có chịu, bây giờ có thể dẫn chúng ta đi chứ? Gia Cát Minh Nguyệt không biết là cố ý hay là vô tình bóp bóp nắm tay, tiếng khanh khách vang dội.

Được rồi. Trên mặt Vương Bá Thiên khốc tang còn mang theo vài phần như đưa đám, chầm rì rì đi đến phía trước.

Gia Cát Minh Nguyệt đi theo sau lưng Vương Bá Thiên đi tới chỗ sâu trong hẻm núi, càng đi càng cảm thấy kinh ngạc.

Cỗ khí tức kỳ dị tràn ngập ở trong hẻm núi, càng đến gần chỗ sâu, thì cũng càng nồng đậm, đồng thời rồi lại càng thêm như ẩn như hiện. Ngay cả Khai Thần Thuật của Gia Cát Minh Nguyệt, cũng không thể dò xét ra ngọn nguồn của nó rốt cuộc là ở nơi nào.

Giữa khe núi kỳ hoa rực rỡ, hương thơm xông vào mũi, trong lúc đi lại, rất giống như đi vào một mê cung mộng ảo trong truyền thuyết.

Này rùa đen, ta nói rốt cuộc ngươi có biết là ở đâu không? Lam Vũ Hạo đi được có chút mệt mỏi, hỏi.

Ta tên là Vương Bá Thiên, không biết lễ phép! Ta đương nhiên biết là ở đâu. Ta chính là tồn tại quyền uy nhất trong rừng rậm này! Vương Bá Thiên vẫn còn vì chuyện mới vừa rồi mà canh cánh trong lòng, bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, giả bộ ra vẻ tiên sinh đạo đức, muốn bắt chéo hai bàn tay đến phía sau, chỉ là cố gắng một hồi lâu, cuối cùng vẫn đành bất đắc dĩ mà buông tha.

Vậy, Vương Bát. . . . . . Thiên, rốt cuộc ngươi biết ở đâu không vậy? Vòng vo mù quáng cả nửa ngày ngươi có mệt hay không hả? Nếu không tìm được thì nói sớm một chút, đừng sợ mất thể diện mà liều mạng chống đỡ. Lam Vũ Hạo tặc tặc cười một tiếng hỏi tiếp.

Xem thường ta, hừ! Vương Bá Thiên không có nghe ra ý tứ mắng người trong lời nói của Lam Vũ Hạo, khinh thường hừ một tiếng. Diendanlequydon~ChieuNinh Dĩ nhiên, lời kia cũng không thể toàn bộ coi như là mắng nó, miễn cưỡng cũng coi là sự thật.

Vương Bá Thiên trầm ngâm chốc lát, một vòng ánh sáng như ẩn như hiện lưu chuyển đung đưa giống như nước chảy trên mai rùa cứng rắn ở sau lưng, đột nhiên phá vỡ giống như bọt xà phòng, phát ra một mảnh ánh sáng nhiều màu biến hóa lóa mắt, như mủi tên bắn tới hướng bên phải phía trước.

Chính là chỗ kia. Vương Bá Thiên kinh ngạc mừng rỡ nói, sau đó mở ra chân nhỏ bé chạy thật nhanh đi về phía trước.

Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi âm thầm kinh ngạc, những con ma thú của Thừa Trạch Đại lục này mặc dù lực chiến đấu so ra thì kém hơn Thương Lan đại lục, nhưng cũng có nhiều chỗ kỳ dị. Giống mới vừa rồi Gấu Đại Lực thuấn di, ở Thương Lan đại lục cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua ma thú nào có thể có kỹ năng biến dị như vậy, mà con rùa đen trước mắt này lại còn có thể tầm bảo (dò thám nơi có báu vật). Chỉ dựa vào khả năng này, cái gì cũng không cần làm mà vẫn có thể sống phóng túng mấy đời cũng không cần sầu lo rồi.

Gia Cát Minh Nguyệt một tay mang theo Lam Vũ Hạo, đuổi theo theo phía sau Vương Bá Thiên đang chạy về phía trước nhanh như chớp. Sau lưng, gấu Đại Lực luôn miệng la hét Chờ ta một chút chờ ta một chút , cũng một đường chạy theo như điên.

Trước mắt đột nhiên sáng lên, rộng mở sáng trong. Một con suối nước đang ồ ạt chảy ra cuồn cuộn từ trong lòng đất, rồi hội tụ thành cái ao, trên mặt nước là sương mù hơi nóng bức người lượn lờ, thì ra là một Ôn Tuyền thiên nhiên. Ngay ở bên cạnh suối nước nóng, trong một dải tia sáng hào quang kỳ dị, rõ ràng hiện ra hình thái một bụi cây nhỏ, rồi khắp cả thân cây lại trắng noãn trong suốt như ngọc, cứ như là dùng thủy tinh điêu khắc mà thành. Tinh tế nhìn kỹ, cây này cũng không có thân thể thật sự, mà là do khí tức kia kết tụ mà thành, bốn phía Ôn Tuyền, mùi vị nồng đậm mà kỳ dị tràn đầy sục sôi.

Bảo Thụ, Bảo Thụ! Gấu Đại Lực mừng rỡ như điên, không kịp chờ đợi nhào tới hướng Bảo Thụ, cả thân thể trực tiếp xuyên qua, mà Bảo Thụ vẫn hết sức hoàn hảo như cũ, không có một chút khác thường.

Ah? Gấu Đại Lực nghi ngờ đưa ra bàn tay lông lá nhìn qua xem lại.

Ngu xuẩn, nếu Bảo Thụ có thể đụng đến thì mấy vạn năm trước đã bị người ta cầm đi, còn đến phiên ngươi sao? Vương Bá Thiên khinh thường nói.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn cây Bảo Thụ kia, cảm thấy một cỗ hơi thở dồi dào mà thuần khiết đang tuôn ra từ bốn phương tám hướng, hội tụ lại hướng Bảo Thụ, ngưng tụ thành hình. Xem ra, cây Bảo Thụ kia giống như đang không ngừng khỏe mạnh lớn lên. Cỗ hơi thở này, giống như khí tức rộng lớn chính trực của Thánh Giả, rồi lại như gió mát bình thường trong suốt mà ôn hòa, tràn đầy sinh mệnh lực. Bị hơi thở tràn đầy sinh mệnh lực này bao quanh, từng lỗ chân lông mỗi một kinh mạch toàn thân giống như cũng được ngâm ở trong nước suối trong suốt không tỳ vết, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái vừa lòng không nói nên lời.

Bảo Thụ không ngừng hấp thu khí tức vọt tới từ bốn phía, càng trở nên óng ánh trong suốt. Mà khí tức sinh mạng kia sau khi trải qua bụi cây Bảo Thụ ngưng luyện, mơ hồ tản ra ngoài, lại càng trở nên tinh khiết hơn, không có một tia tạp chất. Mặc dù vô cùng nhỏ, lại cuồn cuộn không dứt. Vào giờ khắc này, giống như linh khí sinh mạng cả rừng rậm Mộ Dã, cả Thừa Trạch đại lục cũng bị hấp dẫn mà đến, ngưng tụ ở trong bụi cây Bảo Thụ này.

Trên nhánh cây, một nụ hoa lặng lẽ xuất hiện, từ từ nở rộ. Hoàn toàn khác với cây Bảo Thụ kia, đóa hoa này là thật sự có thực chất, trên mặt cánh hoa màu trắng hoàn mỹ, còn mang theo một giọt sương trong suốt.

Nở hoa, thật sự nở hoa rồi. Gấu Đại Lực và Vương Bá Thiên kinh ngạc mừng rỡ kêu lên. Vì quá kích động, thậm chí quên luôn Gia Cát Minh Nguyệt còn đang đứng ở một bên, huơ tay múa chân chạy nhanh tới, hái đóa hoa nhỏ trong suốt xuống chia làm hai nửa, rồi một hớp nuốt xuống bụng, một bộ dáng vẻ hạnh phúc ước mơ.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có ngăn cản bọn nó, bởi vì Khí Tức Sinh Mệnh hội tụ ngưng kết lại cây Bảo Thụ đã đến cực điểm, nhiều hơn một chút xíu nữa đều có thể bị căng bạo bất cứ lúc nào. Đóa hoa nhỏ này, thật ra thì chỉ là một bộ phận đầy tràn ra mà thôi, đối với Gia Cát Minh Nguyệt mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, mà bụi cây Bảo Thụ ngưng kết Khí Tức Sinh Mệnh dồi dào, mới thật sự là chí bảo.

Hai tên tầm bảo Vương Bá Thiên và gấu Đại Lực thuần thục ăn xong Bảo Hoa rồi, gương mặt mong đợi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chờ rất lâu, nhưng mà không có nửa điểm biến hóa thì không khỏi lo lắng.

Chuyện gì xảy ra, người vẫn không thay đổi đây? Gấu Đại Lực gãi sau lưng, nghi ngờ hỏi.

Đúng vậy, người vẫn không thay đổi, có phải là đứng thì không tốt biến hóa hay không, phải nằm xuống mới được. Vương Bá Thiên suy nghĩ nói rồi nhìn qua gấu Đại Lực một cái, thấy động tác gãi lưng của nó thì hận đến không ngừng cắn răng, nằm sấp một tiếng đá chân ngắn nhỏ ra ngoài.

Sau khi Bảo Thụ hoàn toàn nở hoa xong thì bắt đầu nhanh chóng khô héo. Đây chính là bảo bối, Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng đi tới. Lúc này nàng cũng quên, Bảo Thụ căn bản là do Khí Tức Sinh Mệnh ngưng kết mà thành, căn bản là không có thật thể.

Ngay trong nháy mắt tay Gia Cát Minh Nguyệt tiếp xúc được Bảo Thụ đó thì chuyện kỳ diệu đã xảy ra. Bốn cái Tinh Huyễn thủ hộ trên người Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên phát ra hào quang bảy màu, giống như đứa bé bướng bỉnh nhìn thấy món đồ chơi yêu thích, sức mạnh của Tinh Huyễn thủ hộ bắt đầu chấn động kịch liệt. Trong một khắc thất thải quang mang bao phủ xuống, Bảo Thụ không tiếp tục khô héo đi, mà là trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh vụn, giống như từng ngôi sao rực rỡ, hội tụ thành một đường, vọt tới hướng ngực Gia Cát Minh Nguyệt. Thời gian một cái nháy mắt, thì dung nhập vào trong cơ thể nàng.

Thất Thải Quang Mang biến mất, bốn cái Tinh Huyễn thủ hộ trên người cũng an tĩnh lại, cứ như trẻ con hài lòng mà an tĩnh lại. Gia Cát Minh Nguyệt có một loại cảm giác kỳ dị, hình như trong thân thể nhiều thêm một khí tức đặc biệt khác, như một hạt mầm, an an ổn ổn núp ở trong cơ thể nàng.

Gia Cát Minh Nguyệt sợ hết hồn, mới vừa rồi cây Bảo Thụ kia hấp thu Thiên Địa Chi Khí ngưng tụ thành hình lại nở ra đóa hoa thì nàng chính mắt nhìn thấy, bây giờ lại ở trong cơ thể mình, ngộ nhỡ mọc rể nảy mầm, vậy còn không phải nó sẽ hút khô mình sao hả! Theo bản năng tập trung nhìn vào thì Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc phát hiện, trước kia mặc dù nàng cũng có thể dụng suy nghĩ đi cảm thụ tất cả trong cơ thể, thế nhưng dù sao cũng chỉ là cảm thụ. Mà bây giờ, nàng lại thấy rõ ràng tất cả biến hóa trong cơ thể mình, không sai, chính là nhìn, dùng mắt đi nhìn. Cứ như linh hồn xuất ra trong truyền thuyết, hoặc là phân thân, dùng mắt nhìn thấy tất cả trong cơ thể mình.

Linh khí đến từ cây Bảo Thụ hội tụ thành một điểm, như một viên hạt giống hơi nhỏ, dung nhập vào ở phía dưới ngực Gia Cát Minh Nguyệt, đang nhanh chóng phát ra chồi non. Dĩ nhiên đó cũng không phải là chồi non chân chính, mà là giống mới vừa rồi hoàn toàn do Khí Tức Sinh Mệnh hình thành chồi non. Chồi non trưởng thành rất nhanh thành lá cây óng ánh, một lá, hai lá, sau đó mọc ra cành cây, rất nhanh, cành cây mịn màng bóng loáng cũng dài ra, một bụi Bảo Thụ linh khí có tám phần tương tự như Bảo Thụ vừa rồi nhưng lại còn khéo léo hơn gấp mấy lần, lại thành hình trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt.

Mà chuyện làm Gia Cát Minh Nguyệt cực kỳ lo lắng cũng không có xảy ra. Mặc dù hạt mầm kia trong chớp mắt đã lớn thành một gốc cây Bảo Thụ hoàn chỉnh, nhưng mà cũng không có hấp thu một chút lực lượng nào trên người Gia Cát Minh Nguyệt. Mà ngược lại, theo Bảo Thụ thành hình, Khí Tức Sinh Mệnh dồi dào mà tinh khiết thả ra ngoài, dung nhập vào trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt, như một suối nguồn sạch sẽ thanh lọc, làm dịu thân thể của nàng. Mỗi một kinh mạch, mỗi một mạch máu, thậm chí là mỗi tế bào mạch máu, đều tràn đầy sức sống vô cùng vô tận.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn biến hóa trong cơ thể mình, lâm vào một cảnh giới kỳ diệu.

Làm Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, suối nguồn tinh khiết kia y




/232