Trọng Sinh Chi Đích Nữ Công Lược

Chương 1: Thanh lâu trọng sinh​

/17


Giang Nhứ cúi đầu, trước ngực một đoản kiếm dài đã đâm xuyên qua.

Thân kiếm do Tinh Cương tạo ra mà thành, lạnh lẽo như băng mà lợi hại sáng bóng. Trên mũi kiếm lộ vài mảnh vải vụn của y phục, máu đỏ thẫm theo kiếm phong từng giọt từng giọt chảy xuống.

“Tiện nhân! Ngươi quả nhiên là phản bội bổn vương!” Phía sau truyền đến thanh âm trầm đầy giận dữ của một người, “Lê Hương nói với bổn vương, bổn vương vẫn không tin, thật không ngờ ngươi lại chẳng biết liên sỉ.”

Lê Hương? Giang Nhứ rũ mắt lộ vẻ ngạc nhiên, lập tức nồng đậm sự phẫn nộ cùng hối hận. Nàng thật không nên giữ Lê Hương ở bên cạnh, Lê Hương là nha hoàn Phùng thị cấp cho nàng, có thể bên trong nàng còn tồn tại chút hảo tâm? Thiên nàng mềm lòng, nghe Lê Hương nói đến đáng thương, gả vào Yến vương phủ vẫn phải dẫn Lê Hương theo cùng.

"Chưa từng có người nào phản bội bổn vương, còn có thể sống được!" Phía sau lại vang lên thanh âm giận dữ của Yến vương, lập tức một lực mạnh mẽ từ sau truyền tới, phía ngực lộ ra một mũi kiếm dài, thẳng tắp về phía trước, đem nàng cùng nam nhân đứng bên cạnh xuyên thành một chuỗi.

Cái này vẫn chưa tính là kết thúc, sau lưng lại thêm lực mạnh mẽ, đem nàng và nam nhân bên cạnh đính lên tường, mới bỏ qua.

“Lạc...Ngô...:” Nam nhân bị đính lên tường, vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên, miệng ồ ạt máu, một câu vẫn chưa nói ra miệng, đã gục đầu mà chết.

Giang Nhứ chịu đựng sự đau đớn, trước mắt từng đợt đều hóa thành màu đen, hai tay nâng lên, cầm lấy thân kiếm, từng chút từng chút rút ra ngoài.

Kiếm phong lạnh như băng, bên trong lòng ngực khẽ hoa động, Giang Nhứ đau đến nổi trước mắt đều tối đen. Bàn tay bị thân kiếm sắc bén cắt phá, máu đỏ tươi thành từng dòng chảy xuống, rất nhanh nhuộm đỏ cả mặt đất.

Cuối cùng, mũi kiếm trong lòng ngực nam nhân phía trước được rút ra. Mất đi thân kiếm chống đỡ, nam nhân lập tức ngã trên nền đất. Giang Nhứ cũng không thèm liếc mắt một cái, lảo đảo xoay người.

“Ta không có…” Giang Nhứ há mồm toan giải thích.

Máu trôi đi mất, mang theo nhiệt lượng trên thân thể, Gianh Nhứ chỉ cảm thấy từng đợt rét run, trước mắt từng chút từng chút hóa đen, thậm chí chẳng thể nhìn rõ nét mặt Yến Vương.

“Ta không có phản bội ngươi.” Nàng thử giải thích. Bởi vì rút thân kiếm đã sử dụng hết khí lực, ba chữ cuối cùng vẫn ngậm nơi đầu lưỡi, còn chưa nói hết câu, ý thức đột nhiên rơi vào màn đêm tăm tối.

Phía Đông kinh thành, hoa nhai liễu hạng* đan xen lẫn nhau, tràn ngập nam hoan nữ tiếu, mùi son phấn nhẹ nhàng bay xa ba dặm.

(*) hoa nhai liễu hạng: khu ăn chơi.

Hoa Nguyệt lâu, chính là một tòa lâu trong số đó. Trước cửa các cô nương xinh đẹp dung mạo như tiên, xinh xắn đáng yêu. Trong lầu đầu, vô số nữ tử xinh đẹp, dựa vào lòng nam nhân vui cười.

Ngay tại hậu viên Nguyệt Hoa lâu, trong một căn phòng tạp dịch thấp bé sơ sài, một thiếu nữ ngồi bật dậy, hai mắt trợn lên, từng hơi từng hơi thở hổn hển.

Bốn phía tối đen như mực, theo khe cửa sổ nhỏ hẹp là một tầng ánh trăng mỏng manh. Giang Nhứ nghe được trái tim nơi lồng ngực nảy lên kịch liệt, thùng thùng, thùng thùng, màng nhĩ nàng chấn động đến phát đau. Trên mặt truyền tới một cảm giác lạnh lẽo, Giang Nhứ lau mặt, lệ theo giấc mộng từ từ chảy xuống.

Lại là mơ.

Từ lúc trọng sinh mấy ngày trước, nàng cơ hồ hằng đêm đều thấy giấc mộng này.

Ngực lành lạnh, mơ hồ phát đau, Gianh Nhứ che ngực, hạ mắt xuống.

Đúng là một đời đáng buồn.

Mẫu thân sau khi mất vì bệnh, nàng bỏ trốn khỏi thanh lâu, lần theo manh mối mẫu thân để lại, tìm kiếm người nàng chưa từng gặp mặt, vị phụ thân ở hộ bộ tả thị lang.

Nàng đã tìm suốt ba ngày nay, như tang gia chi khuyển* trốn đông núp tây, nhẫn nhịn chịu đói. Rốt cuộc cũng tìm được Giang phủ, không chỉ có phủ đệ hạ bộ tả thị lang, mà còn phủ đệ hộ bộ thượng thư.

(*) tang gia chi khuyển: chó nhà có đám; chó chết chủ (ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đó)

Nàng từ nhỏ đã sinh ra ở thanh lâu, mẫu thân lại có thân phận như vậy, nàng chưa từng nghĩ sẽ trở thành Giang tử nhận được sự sủng ái.

Nàng cũng không cần.

Chỉ cần giúp hài cốt mẫu thân được chôn tại mộ phần tổ tiên Giang gia, muốn nàng làm gì nàng cũng nguyện ý.

Miệng khô nức nẻ, Giang Nhứ vén chăn lên, sờ soạng bước xuống giường.

Trong đêm tối, nàng bước đi cũng không có chút trở ngại. Lập tức đi đến cạnh bàn, ngón tay lạnh như băng chạm vào quai ấm, nắm thật chặt!

Giang Tử Hưng, Phùng thị!

Nàng vì bọn họ liều mạng toản doanh, nàng mang đến cho Giang phủ lợi ích không sao đếm xuể, nàng thậm chí khiến Giang gia từ hàn vi sĩ tộc trở hoàng thân quốc thích!

Bọn họ lại cắn ngược lại!

Tá ma giết lư, còn mượn tay Yến vương, thoái thác sạch sẽ!

Một ly trà lạnh rót vào miệng, lạnh như băng thủy theo yết hầu đi xuống, lại tưới lên lửa giận hừng hực bất diệt.

Dần dần, nét cười khổ tràn đầy khóe môi.

Yến vương không tin nàng, nàng trúng bẫy Phùng thị, bị bắt cùng Phùng An sống chung một phòng, nhưng chẳng có gì phát sinh. Yến vương vẫn không tin nàng, chỉ dựa vào lời Lê Hương nói, liền một kiếm đâm chết nàng.

Cũng đem theo tình yêu mỏng manh của nàng, một kiếm chém chết.

Cũng thế, tình yêu vốn là kính hoa thủy nguyệt*, nàng không nên động tâm, lại càng không nên vì một người như Yến vương mà động tâm.

(*) kính hoa thủy nguyện: trăng soi đáy nước.

Chỉ có thể hận Giang Tử Hưng cùng Phùng thị đạp lên nàng mà giành lấy quyền thế, một đời vinh hoa!

“Nhứ nhi?” Lúc này truyền đến âm thanh của Đào thị. Tiếng sột soạt vang lên, ánh đèn mờ nhạt dần dần sáng.

“Nương, ta khát nước, nên bước xuống uống một chén.” Đè nén cơn tức tràn lòng, Giang Nhứ ngửa đầu mang chén nước uống cạn.

“Như thế nào cả xiêm y cũng không khoác?” Thấy rõ tình hình bên cạnh bàn, Đào thị nhỏ giọng quở mắng.

Chỉ thấy bên cạnh bàn một thân hình mãnh khảnh, nhìn thấy trung y hơi mỏng, hài mang tùy tiện, tiết khố ngắn còn chưa kịp che, lộ ra gót chân trắng nõn mượt mà. Tóc đen nhánh xõa dài, thẳng đến eo. Tiết y dài rộng không thể che hết dáng người linh lung hữu trí, dưới ánh đèn vẫn còn yêu tiếc.

“Cũng không lãnh, đã vào hạ rồi mà.” Giang Nhứ hướng về phía Đào thị cười.

Nương theo ánh đèn mờ nhạt, chỉ thấy rõ má trái Đào thị, ánh mắt mỉm cười nói nhanh.

Chỉ thấy trên má trái Đào thị, ẩn vài đường sẹo sâu, từ khóe mắt đến tận miệng, thập phần xấu xí.

Giang Nhứ nhớ rõ, đó là lúc nàng ba tuổi, Hoa Nguyệt lâu có một khách nhân say rượu xông vào, nhìn thấy Đào thị liền do dự. Tuy rằng Đào thị đã thoát thân, nhưng vẫn có rất nhiều tin đồn.

Đào thị ngày thường xinh đẹp, chẳng sợ việc nặng nhọc quấn thân, so với hoa khôi trong lầu xinh đẹp gấp mấy lần. Các cô nương ganh tị mỹ mạo của Đào thị, các lời khó nghe đều truyền ra, Đào thị khó lòng giãi bày, liền cầm kéo, rạch mặt, mới ngưng được tin đồn.

Sau này các cô nương đã buông lời chế giễu, không biết đã dùng hương phấn không sạch sẽ từ đâu, tất cả đều bị hủy dung, bị ma ma đuổi đi. Khuôn mặt của Đào thị vẫn không trở về.

“Làm sao lại không lạnh? Mau mau uống nhanh, lên giường.” Đào thị khẽ mắng, hướng về phía nữ nhân mà ngoắc. Dưới ánh đèn, ánh mắt Đào thị tràn ngập sự từ ái, làm nổi bật những vết sẹo, cũng chẳng thể dọa người.

“Cái này.” Giang Nhứ xoay người, đem bình trà để lại chỗ cũ.

Bình trà cũng không phải thứ gì tốt, chỉ từ đồ sứ đúc thành, nước hồ cũng đã thiếu khẩu. Chén trà cũng không phải loại tốt, trên mép chén thậm chí còn nứt một đường dài, không để ý sẽ cắt qua miệng.

Sửa sang lại căn phòng ốc sơ sài, mới hé ra một chỗ cho chiếc giường thấp bé, tủ quần áo cũng đã bị tróc sơn, còn bị thiếu mất một chân, Giang Nhứ tìm vài cái cái cây quấy lấy chống thẳng lên, còn làm thêm chân làm tiểu bàn tròn.

Nơi ở sơ sài như vậy, Đào thị cùng Giang Nhứ cũng tranh thủ sống trong hoàn cảnh tốt nhất.

Mấy năm trước, các nàng ngay cả nhà cũng không có, mỗi lúc trời tối đều ngủ bên cạnh tảng đá. Mỗi khi gặp gió to mưa lớn, hai mẹ con liền ôm chặt lấy đối phương, ra sưc chịu đựng.

“Mau lên giường, nương giúp ngươi che che.” Bên giường truyền đến âm thanh thúc giục của Đào thị.

Giang nhứ cười khúc khích, mang hài, vội vàng đi qua, hai bước lên giường, đưa tay hướng về phía Đào thị , kẽo kẹt chui vào ổ, “Nữ nhi đa tạ mẫu thân đại nhân.”

“Xem ngươi vui, uống nước lạnh sao lại vui đến như vậy.” Đào thị dở khóc dở cười nói.

Giang Nhứ mắt trẻ cong cong, điềm điềm nói: “Trên đời này người hiểu rõ nữ nhi nhất chính là mẫu thân, đương nhiên khoái hoạt nha!”

Trời rũ lòng thương, cho nàng trọng sinh trở về thời gian mẫu thân còn sống.

“"Ngươi liền ba hoa đi!" Đào thị sẳng giọng, đứng lên dập tắt ngọn đèn nhỏ, thanh âm khàn khàn nói: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải điều hương, bận cả ngày.”

Ngọn đèn mờ nhạt dần, trong phòng đã trở về màn đêm yên tĩnh.

Đôi mắt Giang Nhứ, lại trở nên thâm trầm.

Chờ xem, Giang Tử Hưng, Phùng Thị!

Bọn họ cứ việc ngủ giường cao gối mền, hưởng bộc tỳ thành quân, dù sao những ngày tháng đó sẽ không còn dài!

Kiếp trước nàng vì họ làm mọi việc, lại biến thành một phen đao nhọn. Đợi nàng cùng Đào thị chuộc thân ra ngoài, gót chân đứng vững, nàng sẽ đem những chuyện trước đây, thanh toán từng chút một.

Mượn dao giết người, không chỉ có bọn họ mới có thể!

Bên người truyền đến tiếng Đào thị thong thong hít thở, lòng Giang Nhứ ấm lên vạn phần. Lập tức, nhớ đến kiếp trước chính lúc đó, Đào thì chợt nhiễm bệnh nặng, chữa trị không quá ba ngày thì chết, lại nhíu mày.

Tiếp tục mở mắt, ngoài cửa sổ sắc trời đã mông lung xám trắng.

Đào thị còn ngủ, Giang Nhứ nhẹ nhàng nhấc chân ra khỏi giường, soi gương nhìn thấy kiểu tóc không có gì đặc sắc, lại đem thật dày lưu hải buông xuống, che khuất nửa ánh mắt, chỉ hé lộ chiếc cằm cùng khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tả khán hữu khán*, vẫn là quá mức thanh tú, liền cầm lấy ngọn đèn nhỏ, dính chút ô mỡ, thoa mỏng lên mặt một tầng.

(*) tả khán hữu khán: nhìn trái nhìn phải.

Ô* thanh sắc đắp lên màu da hồng nhuận tinh tế, thoạt nhìn trong hiền lành, không hề có chỗ xuất sắc, Giang Nhứ vừa lòng gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.

(*) Ô: [wù] Ô giầy u-la (giầy độn cỏ u-la bên trong cho ấm)

Tướng mạo nàng giống hệt Đào thị, mấy năm qua ngũ quan không ngừng khai sắc, ánh mắt của người trong lâu nhìn nàng cũng dần thay đổi.

Ma ma thấy ánh mắt nàng u tối âm trầm, giống như hối hận năm đó đã chấp nhận cho mẫu thân mình tiếp khách. Vì thế, Giang Nhứ không thể không đem bản thân chỉnh đốn lại, cần phải khiến nhiều người không liếc mắt tới nàng dù chỉ một cái.

Lúc này bọn tạp dịch đều đã thức dậy, chẻ củi thì lo chẻ củi, gánh nước thì lo gánh nước, công việc lu bù. Giang Nhứ bắt chuyện qua loa, rồi hướng đến phòng bếp.

“Giang Nhứ a, từ từ!” Trịnh đại nương chuyên nấu cơm lắc lắc cái mông phì đi đến, chặn Giang Nhứ lại, cầm một đũa chứa nhiều dậu nị trộn trộn cái bát của Giang Nhứ, chớp chớp mắt vái cái nói: “Hôm nay làm hương phấn, có thể chia cho đại nương một khối không?” Giang Nhứ nhìn vào bát hiện lên một cái trứng gà trắng như tuyết, ngẩng đầu cười cười: “Người cũng biết, ma ma cấp vật cho ta đều có số liệu xác thực, nếu ta đưa thiếu, người bị liên lụy là ta.”

“Đại nương biết, đại nương sao có thể làm Giang Nhứ khó xử?” Trịnh đại nương nhìn nàng chớp mắt vài cái, “Đại nương không cần nhiều, chỉ một bụng nhỏ như ngón tay cái là được rồi.”

Giang Nhứ cười cười: “Ta sẽ tận lực.” Nói xong, ghé vào tai Trịnh đại nương nhỏ giọng điềm nhiên nói: “Cảm tạ trứng gà của đại nương.”

“Việc nhỏ, việc nhỏ, đừng khách khí!” Trịnh đại nương có chút thụ sủng nhược kinh*, chờ đến khi Giang Nhứ đi mất bóng, mới hoàn hồn ngừng nhìn theo Giang Nhứ xinh đẹp cực kỳ cười lại ngọt ngào kia.

(*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

Một lúc lâu sau, lẩm bẩm nói: “ "Thật là một hảo cô nương, đáng tiếc nhà của ta không có tiểu tử, bằng không lấy về nhà làm con dâu thật tốt biết bao? Giọng nói ngọt ngào, thật có ma lực, mẹ nó chứ, còn có lòng nhiệt tình nữa.”

Giang Nhứ ngày thường cực kì chịu khó, chẻ củi, gánh nước, giật quần áo, thêu hoa, điều hương, chế phấn, gọi nàng thì nàng chưa bao giờ từ chối. Trên có tú bà, hoa khôi, dưới có tạp dịch, nha đầu, không ai là không thích nàng. Ma ma tuy rằng một lòng muốn gọi Giang Nhứ xuôi lòng, rốt cuộc vẫn băn khoăn tình hình trước mặt, vẫn chưa đủ cứng rắn.

/17