Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 67 - Chương 4.2

/67


Làm sao vậy?” Lãnh Tứ Hàn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phong Vân Ngạo lúc tiến vào tiểu viện, mang theo lo lắng hỏi.

Người của Vân Lâu Nhất tộc xuất hiện, rõ ràng là vì Vân Hạo mà đến.” Phong Vân Ngạo cũng không vòng vo, nói thẳng trọng điểm.

Vân Lâu Nhất tộc? Chẳng lẽ có quan hệ với tiệc đại thọ lần này?” Lãnh Tứ Hàn biến sắc, trong mắt mang theo một chút coi trọng.

Đại thọ? Ngươi nói là có quan hệ với Tư Đồ Ninh? Ngày mai chính là đại thọ của lão bà kia, hôm nay người Vân Lâu Nhất tộc liền xuất hiện.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo lóe lên. Hơn nữa mẫu phi của Lãnh Tứ Hàn chính là người của Vân Lâu Nhất tộc nha. Nhu phi, tên thật là Vân Mộng Dao, nguyên nhân cái chết của nàng có lẽ chỉ có mình Lãnh Tứ Hàn biết rõ.

Ngạo nhi, không được rời khỏi ta! Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn không còn chút lạnh lùng nào, chỉ còn lo lắng cùng sợ hãi. Hắn ôm chặt lấy Phong Vân Ngạo, giọng nói mang theo sợ hãi.

Thân thể Phong Vân Ngạo cứng đờ, ánh mắt lại hiện lên một chút sợ hãi, rời khỏi? Khóe miệng lộ ra một tia trào phúng vui vẻ, thì ra nàng còn chưa tin tưởng hắn. “Hàn, thực xin lỗi, từ hôm nay trở đi, Lãnh Tứ Hàn ngươi chính là của Phong Vân Ngạo ta, của một mình Phong Vân Ngạo.” Trong nội tâm đã có hắn, vì cớ gì còn muốn tự lừa gạt mình, như vậy yêu liền yêu.

Nàng nguyện ý tiếp nhận ta?” Lãnh Tứ Hàn cũng biết chuyện ngoài ý muốn rơi xuống vực vừa rồi kia làm cho hai người gần nhau thêm một chút, chính là vẫn còn chưa đánh vỡ được tầng băng bảo vệ hai người tự dựng nên. Hôm nay, nội tâm liền sáng tỏ, đã yêu, bọn họ sẽ không che giấu, chặt chẽ giữ lấy nhau, không cần tự tra tấn nhau nữa.

Không nghe thấy? Thôi vậy! Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, trên mặt làm bộ không vui nói.

Ưm. . . . . . Ưm! Lãnh Tứ Hàn không nói hai lời, trực tiếp tiến lên, mặc kệ vật cản chính giữa, nghênh ngang hôn lên môi nàng. Phong Vân Ngạo mở to hai mắt nhìn, mặt đỏ lên, nhưng không có đẩy hắn ra.

Hu hu hu . . . . . Xấu xa. . . . . . Bại hoại! Trong lúc bất chợt, giữa hai người truyền đến vài tiếng kêu đau đớn. Cả hai liền tách ra, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con hu hu khóc, một bên lau nước mắt, một bên trừng mắt Lãnh Tứ Hàn.

Khụ khụ khụ. . . . . . Phong Vân Ngạo mang theo vui vẻ, lại quên mất Vân Hạo trong ngực. Vừa nhìn khuôn mặt đen thui của Lãnh Tứ Hàn, càng thêm vui vẻ cười, “Ha ha ha ha…..”

Lãnh Tứ Hàn nhìn sinh vật giống đực trong ngực nương tử nhỏ, còn không để hắn tiếp cận, thấy thế nào cũng cảm thấy thật đáng giận, thật chướng mắt. Chính là, CMN, hắn vừa đến gần thắng nhóc thúi kia liền khóc không ngừng, ai cũng không ngăn được.

Cặp mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, từ bên cạnh ôm chằm lấy Phong Vân Ngạo, hai người liền ngồi ở trên cây. Vân Hạo nhe răng trợn mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn, Lãnh Tứ Hàn lại không động đậy gì, trong mắt mang theo nồng đậm bi thương: “Ngạo nhi, nàng biết mẫu phi của ta sao?”

Phong Vân Ngạo cũng không có trả lời, lúc này nàng chỉ cần lắng nghe hắn nói là được.

Bà dịu dàng nhưng cũng không phải rất thiện lương, nhưng tuyệt đối không chủ động trêu chọc ai, càng không làm hại bất kỳ người nào. Ta nhớ được mẫu phi đã từng nói, người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng mà tất cả mọi người đều muốn hại bà. Vốn theo tính cách của bà, bà sẽ phản kích, sẽ giết chết toàn bộ. Nhưng mà bà không có, bởi vì bà yêu trượng phu của mình. Vì trượng phu, bà thỏa hiệp, cũng nhường nhịn. Nhưng đáng tiếc bọn họ không nhìn tới. Cuối cùng, ta chỉ nhớ rõ lão thái bà kia dẫn theo người đến, ta bị mang đi, chờ thời điểm ta trở lại, mẫu phi đã chết rồi. Bên cạnh không có bất kỳ người nào, chỉ có thi thể lạnh như băng của mẫu phi.” Lãnh Tứ Hàn dựa đầu vào bả vai của Phong Vân Ngạo.

Hàn, thật ra thì, ta cảm thấy cho dù ở một khắc trước khi mẫu phi chết, bà đều không có hận.” Bởi vì bà vì yêu mà cố gắng, có lẽ đã được đến. Chỉ là, “Ta nghĩ nếu như mẫu phi có thể sống lại lần nữa, bà sẽ không chọn tiến vào hoàng cung, hoặc dù có tiến vào hoàng cung, bà cũng sẽ trả lại gấp trăm lần cho bọn họ, cuối cùng sống cùng một chỗ với trượng phu của mình.”

Không! Mẫu phi sẽ không tha thứ cho ông ta! Tại sao ngay cả người mình yêu ông ta cũng không bảo vệ được? Vì sao? Vì sao?” Lãnh Tứ Hàn hét ra tất cả bi phẫn cùng khát vọng trong lòng. Hắn khát vọng mẫu thân cùng phụ thân yêu thương nhau. Bi phẫn vì phụ thân mình đã hủy hoại tất cả.

Hàn, thù của mẫu phi chúng ta nhất định sẽ báo. Chúng ta cũng sẽ tìm lão hoàng đế lên tiếng hỏi rõ ràng mọi chuyện năm đó.” Phong Vân Ngạo thả Vân Hạo xuống đất, hai tay vòng qua hông Lãnh Tứ Hàn, mang theo phẫn hận cùng lãnh ý mà nói.

Cuộc đời này của ta may mắn quen biết nàng, càng may mắn khi có được nàng.” Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn thoát xuống lạnh lùng, phần xa cách biến mất, chỉ còn lại nhàn nhạt thỏa mãn.

Muốn nghe chuyện xưa của ta không?” Phong Vân Ngạo nhìn bầu trời xanh lam ở phương xa, giọng nói có chút rời rạc, tiếp tục lên tiếng: “Ta phải nói cho ngươi rõ, ta không thuộc về thế giới này…..” Phong Vân Ngạo kể lại chuyện trước khi nàng xuyên qua, cùng chuyện sau khi nàng xuyên qua sống cùng với Phong Thanh Dương cho Lãnh Tứ Hàn. “Ta đã thề nhất định sẽ để gia gia được nở mày nở mặt nghênh đón trở về.”

Hàn, cuộc đời này gia gia vì Sở Vân quốc mà kính dâng tất cả, kể cả nãi nãi. Nhưng mà kết quả của ông lại chết ở nơi sơn gian, không người hay biết. Ta không cam lòng. Ta càng hận bản thân cái gì cũng không làm được. Ta thề trong vòng 5 năm sẽ làm được, nhưng hôm nay đã qua 5 năm rồi.” Trên mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy phẫn nộ cùng hận ý, càng mang theo nồng đậm tự trách.

Nàng sẽ trở về sao?” Bàn tay Lãnh Tứ Hàn ôm thật chặt Phong Vân Ngạo, sau nửa


/67