Vấn Lang Quân

Chương 2

/10


Vài vị đại nam nhân thấy trại chủ không có ý định lưu giữ tiểu nữ nhân này, tất cả đều không biết phải làm sao bây giờ.

“Làm sao giờ?” Cẩu Tử Thất hai tay ôm ngực, nhìn nàng.

“Trại chủ đã nói như thế thì phải làm thôi.”

“Có thể làm như vậy sao? Nữ oa nhi đáng thương này tuy rằng còn sống nhưng lại ngây ngốc, chẳng lẽ muốn đem nàng đá ra khỏi trại sao?”

Lời này vừa nói ra, người đang ngã ngồi ở một bên lập tức nức nở khóc, nước mắt trong suốt lăn xuống, mọi người nhìn mà cảm thấy trong lòng căng thẳng.

“Uy uy uy, đừng khóc a!” Tương lão Nhị vừa thấy nàng khóc, lập tức tay chân hoảng hốt. Hắn mặc dù ngày thường người vóc dáng cao to, lực lưỡng lại không có cách nào đối mặt với nước mắt của cô nương. Hắn đi ra phía trước, ngốc nghĩ muốn an ủi nàng, một đôi bàn tay to nâng lên giữa không trung, không biết có nên hạ xuống hay không.

Nữ oa nhi này thân hình thật sự nhỏ bé, làm cho người ta có ý muốn che chở, hắn thật sự lo lắng, đại nam nhân chân tay thô kệch có phải hay không khi đặt tay xuống, sẽ đem nàng bóp nát. Xem bộ dáng nàng khóc, làm cho người ta có bao nhiêu đau lòng, còn có tâm cảm thấy đau.

Ai, cũng chỉ có lãnh huyết như trại chủ, mới mặc kệ nàng được!

Trương Gia Bảo nhíu mày, trừng mắt nhìn Cẩu Tử Thất liếc mắt một cái, thầm oán hắn ăn nói lung tung, dọa nàng khóc.

“Ngươi sao vậy, một chút lễ phép cũng đều không hiểu?” Hắn trách cứ nói.

“Chúng ta là sơn tặc a, cần biết lễ phép làm gì?” Cẩu Tử Thất hừ một tiếng xem thường phản bác. “Chẳng lẽ còn muốn ta ngay cả cướp bóc đều nghiền ngẫm từng chữ một nói: “Ai nha, vị đại gia qua đường này, đường này do tại hạ khai phá, nên tại hạ phải thu phí, nếu muốn đi qua đường này, thỉnh ngài lưu lại chút tiền lộ phí.”

Lời này vừa nói ra, ngược lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đảo qua vẻ lo lắng, nàng nín khóc bật cười, cảm xúc bi thảm khi bị người bỏ rơi thoáng bị hòa tan một chút.

Vừa thấy nàng không khóc nữa, Cẩu Tử Thất lập tức chỉ nàng reo lên: “A, nhìn một cái, nàng còn hiểu được mà cười thôi, xem ra cũng không ngốc mấy.”

Các nam nhân đang ôm bụng cười vang quay đầu lại, mấy ánh mắt lại lần nữa nhìn nàng, trên khuôn mặt kia bị nước mắt rửa nhìn như hề, lập tức hiện lên đỏ ửng ngượng ngùng, đầu nhỏ cũng cúi xuống tận ngực.

“Uy, nói nghiêm túc xem chúng ta hiện tại nên làm sao với nàng bây giờ?” Có người đặt câu hỏi.

Trương Gia Bảo nhìn nàng, sau một lúc lâu trầm ngâm, mới xoay người vẫy vẫy tay, ý muốn chúng gia huynh đệ kề tai đưa tới nói nhỏ. Vài đại nam nhân ghé vào góc đại sảnh, cố ý đè thấp âm thanh

“Ai có chủ ý gì không?” Trương Gia Bảo đặt câu hỏi.

“Theo ta thấy, nàng chính là bị thương ở đầu, nhất thời nhớ không nổi bản thân là ai, cứ đợi thêm hai ngày nữa chắc nàng sẽ nhớ ra” Tương lão Nhị nói, vẻ mặt nghiêm túc.

“Như vậy, nhiều người đều tán thành lưu nàng lại?”

“Lưu nàng lại, ăn không phải trả tiền lương thực sao?” Cẩu Tử Thất nhíu mày.

“Vớ vẩn, lưu có chỗ hữu dụng nha, xem thân xiêm y kia của nàng là đã biết ngay là cô nương nhà giàu có, chờ nàng khôi phục trí nhớ, chúng ta cho nàng xuống núi về nhà, cùng người nhà của nàng thương lượng chút tiền thưởng.” đề nghị này, được mọi người gật đầu tán thành.

Nữ oa nhi đáng thương ngã ngồi ở vài thước bên ngoài, nghe không rõ bọn họ đang nói gì, nàng hoang mang bất an nhìn đàng kia, tay nhỏ bé còn vân vê vò nát góc áo.

Bọn họ đang nói cái gì? Có thể hay không còn muốn đem nàng ném ra khỏi núi đi? Nàng cắn môi đỏ mọng, trong lòng hoảng cực kỳ, vô luận muốn hồi tưởng nhưng trong đầu vẫn là một mảnh trắng xoá, nhớ không nổi một chút gì….

Cảm xúc thất bại ập đến, nàng gõ gõ vài cái vào đầu nhỏ, bất đắc dĩ phát hiện, việc này căn bản không giúp được nửa điểm gì cho việc nhớ ra ký ức, ngược lại làm cho miệng vết thương càng đau.

Bàn tay nắm ở phía góc áo, lưu lại một tia độ ấm, nàng nắm quá chặt chẽ, hai vai khẽ rung lên, nước mắt rơi xuống gò má, tẩm ẩm ướt một góc áo. Nhớ tới thái độ tuyệt tình của ân nhân cứu mạng, nàng càng khó chịu.

Nam nhân tuấn suất như vậy, vì cái gì hai mắt lại lạnh như băng như vậy ? thái độ lạnh lùng, tuyệt tình của hắn, phảng phất lưu động trong thân thể không phải là dòng máu ấm áp, mà là lạnh như nước băng tuyết

Chính là, nếu hắn quả nhiên là tuyệt tình lãnh huyết như vậy, thì sẽ bỏ rơi nàng đang hôn mê ở nơi hoang dã kia, vì cái gì muốn cứu nàng?

Một chỗ khác ở đại sảnh, nhiệt liệt thảo luận tiếp tục được tiến hành.

“Muốn lưu nàng bao lâu?”

“Liền lưu đến khi nàng khôi phục trí nhớ.”

“Ách, nhưng là, ở thôn trước ta ở có tên Lý Tiểu Ly, hai mươi năm trước ở giữa đường giao nhau với thôn bị ngã đụng vào đầu, đến bây giờ về nhà vẫn còn thẳng hướng lão bà (*) của hắn gọi là mẹ nha!” Một tiểu huynh đệ bất an nói.

(*lão bà: là vợ, phu nhân, trong truyện cổ đại thì gọi là phu nhân, nhưng êm để nguyên văn)

“Như thế đi, vẫn là lưu lại nàng, để cho nàng hỗ trợ nhóm nữ quyến làm chút việc. Nếu nàng không nhớ lại, liền tiếp tục lưu lại công tác, nếu nàng nhớ lại, chúng ta cho nàng xuống núi đổi tiền, như thế nào?” Cẩu Tử Thất đề nghị.

“Ai nha, vẫn là Thất ca lợi hại!” Tiểu huynh đệ rộng mở trong sáng tán thưởng nói.

“Tốt lắm, liền làm theo biện pháp của Tiểu Thất .”

Sau khi đưa ra được kết luận, Trương Gia Bảo xoay người, lại lần nữa nộ ra khuôn mặt tươi cười, tay vẫy vẫy nàng. “ Nữ oa nhi, lại đây.” Hắn ngữ khí hiền lành nói.

Nàng vẫn ngồi ở chỗ cũ, hai mắt mở to, cũng không nhúc nhích.

Cẩu Tử Thất nhìn thấy thế bất quá nói . “Ngươi dọa nàng.”

“Nào có?” Hắn thực thân thiết a!

“Còn nói không có, ngươi cười lên vẻ mặt sẽ thực dữ tợn, ngay cả gà mái đều đã bị ngươi dọa cho sợ tới mức không đẻ được trứng.”

Cẩu Tử Thất bĩu môi, chủ động hướng nàng đi đến. “Cô nương, chúng ta sẽ không đem ngươi đuổi ra khỏi cửa, bất quá ngươi muốn lưu lại, phải nghe lời làm việc, mới có cơm ăn, hiểu không?” Đây là quy củ do trại chủ lập ra, phàm là những người lưu lại, đều phải làm việc, dùng sức lao động để đổi lấy lương thực.”

Vừa nghe bọn họ nói không đuổi nàng đi, nàng liền không ngừng gật mạnh đầu, suýt nữa làm gẫy cái cổ mảnh khảnh kia

“Tốt, đợi lát nữa ta mang ngươi đi tìm Phương đại nương, người có nhiệm vụ hướng dẫn quy củ trong trại, khi Phương đại nương nói với ngươi, không hiểu liền mở miệng hỏi, biết không?”

“Biết, biết……” Phát hiện có thể lưu lại sơn trại này, còn có cơm ăn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bùn nhất thời tươi cười rạng rỡ. Nàng lòng tràn đầy tín nhiệm, đứng lên theo Cẩu Tử Thất ra bên ngoài, lòng đầy lo lắng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Xem ra, nàng là gặp gỡ được một đám người tốt!

***********

Phương đại nương nhìn lên thấy nàng, liền oa oa kêu to, đem nàng đẩy mạnh vào trong một gian sài phòng, thay nàng mang đến một bồn nước ấm, muốn nàng tẩy rửa sạch sẽ một chút.

Một bộ xiêm y vải thô bị nhét vào trong lòng nàng, nàng ngốc lăng nhìn Phương đại nương đang rất bận rộn. “ Đây là cái gì?”

“Xiêm y a, xiêm y này của ngươi mặc dù tốt, nhưng lại ẩm ướt lại bẩn, không thể lại mặc được nữa, sau khi ngươi tắm rửa tốt thân mình, liền thay bộ này.” Phương đại nương công đạo nói, đem nàng đẩy đi đến bồn nước ấm kia

“Vâng.” Nàng nhỏ giọng trả lời, vẫn đứng ở một bên không nhúc nhích

“Còn đứng ở đó làm cái gì?”

“Muốn — muốn làm sao bây giờ?” Nàng hỏi càng nhỏ giọng, vẻ mặt bất lực.

“Ngươi sẽ không tắm rửa?” Phương đại nương cảm thấy kỳ quái kêu lên.

Đã nghe nói tiểu cô nương này mất trí nhớ, đã quên tên và thân thế của mình, nhưng là tổng không có khả năng ngay cả phương pháp tắm rửa đều đã quên đi?

Đôi mắt ta đen ngập nước, nhìn bồn nước ấm kia, lại nhìn đến chiếc ghế dựa nhỏ đơn sơ ở một bên, vẫn là vẻ mặt hoang mang “Ách, ta, ta không hiểu được nên ở trong này tắm rửa sao ?.”

Tuy rằng mất đi trí nhớ, nhưng nàng vẫn mơ hồ biết, bản thân tuyệt đối không nên ở tại nơi đơn sơ này tắm rửa thân thể mình

Phương đại nương bừng tỉnh đại ngộ, lấy ra một tấm phản gỗ che lại.

“Ngươi liền thoát xiêm y, ngồi ở trên ghế nhỏ này, cầm gáo nhỏ này múc nước ấm đem thân mình, tóc đều tẩy sạch sẽ, hiểu không?” Nàng vừa nói, một mặt làm ra mấy động tác chỉ dạy.

Cô gái gật đầu, nắm chặt xiêm y, hai má ửng đỏ, chờ Phương đại nương đi ra cửa. Nàng thẹn thùng thật sự, không dám trước mắt người khác thoát y.

Phương đại nương đi đến trước cửa, dường như là nhớ tới cái gì , lại quay đầu lại.

“Đúng rồi, nên đặt cho ngươi một cái tên, không thể để nam nhân trong trại này kêu ngươi là nữ oa nhi mãi được.” Nàng nghĩ nghĩ, cao thấp đánh giá cô gái trước mắt .

“Xem ngươi vừa bước vào cửa, liền hỏi đông hỏi tây, nên gọi ngươi là Vấn Nhi đi!” Nàng gật gật đầu, đối với tên này vừa lòng cực kỳ .

Phương đại nương đi ra sài phòng, cũng đóng cửa lại, bên trong sài phòng trở nên âm u một chút, nhưng ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở tường gỗ, cung cấp ánh sáng, trong phòng đóng kín vẫn nhìn xem được rõ ràng, liền ngay cả hình ảnh phản chiếu trên mặt nước cũng thấy rõ ràng.

“Vấn nhi! Vấn Nhi, ta gọi là Vấn Nhi –” Nàng thấp giọng lẩm bẩm cái tên mới xa lạ này, tay nhỏ bé cởi bỏ đai lưng, cởi bỏ quần áo tinh xảo phiền phức trên người, y phục đã bị nước bùn làm ẩm ướt thấm vào da

Trong nháy mắt, trên thân hình nhỏ nhắn yêu kiều chỉ còn lại có cái yếm màu vàng nhạt.

Da thịt tuyết trắng, có hơn phân nửa bại lộ ở trong không khí, trên người dính không ít nước bùn, đã khô cạn, lại còn có cảm giác ẩm ướt dính dính. Nàng hai tay ôm ngực, cho dù bốn phía không có một bóng người, nhưng vẫn như cũ có vẻ ngượng ngùng.

Vấn Nhi đoan trang thăm dò nhìn trên mặt nước, chỉ nhìn thấy hé ra bờ vai dính bùn .

Nàng thân thủ sờ soạng ở chỗ để xiêm y, muốn tìm khăn thấm ẩm ướt để lau mặt, lại cầm phải tiết khố ở trong đống xiêm y

Hai gò má nóng hồng lên, không hiểu vì sao bỗng cảm thấy ngượng ngùng, làm cho nàng lập tức đem nó trở về đống xiêm y, mặt khác cầm khăn mặt nhỏ nhúng vô nước ấm, lại nhẹ nhàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn lau sạch sẽ.

Không biết vì cái gì, nghĩ đến hắn, thân mình xuyên qua vật liệu may mặc bỗng nóng ran lên, lập tức tim liền đập rối loạn.

Cặp con ngươi đen lợi hại kia, mi ngang ngược, bạc môi vô tình, phảng phất rõ ràng —-

Quái, nàng vì cái gì lại luôn nghĩ đến hắn ?

Lau vài lần, Vấn Nhi mới dừng lại động tác, thật cẩn thận cúi người đưa tay nhúng xuống nước thử nhiệt độ của nước trong bồn tắm , nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt nước.

Trên mặt nước, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đó là một khuôn mặt thanh lệ, da thịt non mềm giống tuyết trắng nõn, phảng phất vô cùng mịn màng. Một đôi lông mi dài, đôi mắt to đen long lanh, bộ dáng vô tội, đủ để có thể làm cho bất luận kẻ nào cũng có ý muốn bảo hộ, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, càng có vẻ xinh đẹp của thiên tiên.

Vấn Nhi kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trên mặt nước kia, tay nhỏ bé run rẩy khẽ vuốt mày liễu, lướt qua hai gò má, chạm vào môi, chỉ cảm thấy xa lạ lại quen thuộc.

Nàng xem một hồi lâu, mới động thủ gột rửa thân mình. Thiết bị rửa mặt đơn sơ, làm cho nàng tiêu phí thời gian thật dài mới tẩy sạch thân mình cùng mái tóc dài.

Vừa đi ra sài phòng, Phương đại nương liền trừng lớn mắt, phát ra liên thanh tán thưởng. “Oa, Vấn Nhi, ngươi gột rửa sạch sẽ, trở nên rất xinh đẹp !”

Thật khó tưởng tượng, giờ phút này từ trong sài phòng đi ra là một tuyệt thế mỹ nhân, cùng oa nhi đáng thương là cùng một người. Trước mắt tiểu nữ nhân như tượng ngọc được chạm khắc điêu mài tinh xảo xinh đẹp, cho dù có mặc xiêm y vải thô, vẫn khó che đậy được khí chất uyển chuyển hàm xúc kia.

Vấn Nhi ôm bọc quần áo được chuẩn bị cho nàng, đỏ bừng mặt.

“Cám ơn quần áo của đại nương.” Nàng khom người hành lễ.

“Tốt lắm, tốt lắm, bất quá là chút quần áo cũ.” Phương đại nương vẫy vẫy tay, trong lòng càng thêm xác định, Vấn Nhi tuyệt đối là một thiên kim tiểu thư. Xem bộ dáng kia, nói không chừng vẫn là hòn ngọc quý trên tay một quan lớn (*)! Người gia cảnh bình thường sẽ không dưỡng ra một thủy linh cô nương được chiều chuộng như thế.

(*ý câu này là chị chắc chắn là con của một quan lại nào đó, được coi như hòn ngọc quý trên tay người nhà, bao bọc tốt, được hết mực chiều chuộng ^^)

Nàng cầm tay Vấn Nhi, ở phía trước dẫn đường, đi về phía dãy nhà gỗ dài phía bên phải, miệng còn nói.

“Đến, đến, đến, ngươi nhất định đã đói bụng đi? Ta vừa rồi bảo người làm một chút đồ ăn, tuy rằng không phải thức ăn tốt nhất, nhưng cũng có thể tạm cho là được.”

Trước khi đi vào nhà gỗ dài kia, nàng đẩy ra một cánh cửa, mang Vấn Nhi đi vào trong phòng.

Trong phòng ánh sáng nhiều, bất quá vẫn là có thể nhìn thấy được ở chính giữa có một cái bàn nhỏ, dựa vào tường có hai tấm ván giường gỗ, so với sài phòng, nơi này coi như đầy đủ hết.

Trên bàn nhỏ có một cái đĩa ăn sáng, một chén cơm cùng một đôi đũa, Phương đại nương kéo chiếc ghế ra.

“Đến, ngồi xuống ăn.” Nàng vỗ vỗ xuống thành ghế.

“Cám ơn đại nương.” Vấn Nhi sớm đã cảm thấy đói bụng réo lên , khi vừa mới đang tắm, bụng không biết đã kêu lên bao nhiêu lần.

Nàng nhẹ nhàng nâng bát cơm lên, đảo mắt nhìn bát, ngửi thấy mùi cơm bốc lên nhưng vẫn chưa vội vàng ăn. Tuy rằng đói cực kỳ, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn là tao nhã ôn nhu.

Phương đại nương kéo một chiếc ghế khác ra cũng ngồi xuống, cảm thán nói: “Ngươi vận khí cũng không tệ lắm, bây giờ còn có cơm tẻ ăn, nếu là trước đây một năm, có canh cháo hoa để ăn chúng ta đều là đã cảm thấy thực sự vui mừng rồi!”

Vấn Nhi gắp một đũa mai rau khô (*) bỏ vào miệng nhai, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn thành một đoàn. Nàng hoả tốc và một ngụm cơm, thẳng đến mai rau khô cùng cơm trắng đều nuốt vào bụng, nàng mới có thể mở miệng đặt câu hỏi.

(*mai rau khô: chắc là một loại rau dại a )

“Vì cái gì?”

“Đại nương ta a, vài năm trước vì tị nạn, mang một nhà già trẻ đến phía nam, may mà gặp trại chủ thu lưu, bất quá lúc ấy tình huống trong sơn trại cũng không được tốt lắm, sáu nhân khẩu ngủ trong một gian nhà nho nhỏ, là trại chủ có biện pháp tốt nên chúng ta mới có chỗ ở.”

“Đại nương đã vất vả rồi.” Vấn Nhi nhẹ giọng nói, mắt to khẽ chớp chớp, chần chờ trong chốc lát mới mở miệng. “ Đại nương, vì cái gì Thất ca nói chúng ta là sơn tặc?” Tên này, vẫn thực làm nàng cảm thấy phức tạp.

Phương đại nương nghe vậy cười to.

“Chúng ta thật sự là sơn tặc, truyền thuyết ở bên ngoài gọi nơi đây là Cửu sơn Thập Bát, [ Sơn Lang ] chính là trại chủ của chúng ta (*). Bất quá ngươi yên tâm, trại chủ không làm chuyện hại người, thật là muốn cướp cũng chỉ vì dân hành đạo, chỉ cướp tiền của bọn tham quan cùng thương nhân vô lại”

(*Trong truyền thuyết anh được xưng danh là Sơn Lang nha, Sơn Lang: sói hoang trong rừng; ôi danh hiêụ hay quớ *-*)

Nam nhân kia, bị mọi người xưng là Sơn Lang sao? Ánh mắt tàn khốc kia, thái độ cao ngạo, xác thực cực kỳ giống sói hoang bất tuân. (*bất tuân: không tuân thủ theo phép tắc gì)

Nàng chưa từng nghe qua danh hiệu này, trực giác lại biết xưng hô này có thể làm cho không ít người sợ tới mức hồn phi phách tán.

Vấn Nhi dừng lại không ăn tiếp, cúi đầu lo nghĩ.

“Như vậy, trại chủ là người tốt?” Nàng hỏi

“Ách…… Này……” Phương đại nương vẻ mặt chần chờ, như là nghĩ tới cái gì, vẻ mặt có chút khó xử xấu hổ.

Vấn Nhi chờ, mắt trong suốt mở to không chớp.

Nam nhân kia chiếu cố nạn dân, cho bọn họ chỗ ăn chỗ ở, lại chỉ cướp của tham quan ô lại, những việc làm đó tất cả đều là hành vi nghĩa tặc, nếu không phải bản tính thiện lương, sao làm như thế ?

Phương đại nương sau một lúc lâu mới mở miệng, cố ý chuyển đề tài

“Tóm lại, sau này ngươi liền trụ ở nơi này, cùng phòng với ngươi là người kêu Tiểu Thúy.” Nàng căn dặn nói. “ Nơi này không dưỡng ăn không ngồi rồi, buổi sáng giờ dần (*) sẽ rời giường, nữ quyến ăn cơm là ở phòng bếp bên cạnh trên bàn ăn dài, không có việc gì đừng tiến vào đại ốc, nữ nhân là không thể vào chỗ –”

(*giờ dần: 3-5 giờ sáng)

“Vì cái gì?” Nghe được một câu cuối cùng, Vấn Nhi lại mở miệng.

Đại nương bị hỏi ngẩn ngơ. “Cái gì vì cái gì?”

Ai a, nguy rồi, thật sự là đặt sai tên, xem ra tiểu cô nương này không hỏi không để yên đâu !

“Vì cái gì nữ nhân không thể vào đại ốc?”

“Này, này còn vì cái gì, đại sảnh vốn sẽ không cho nữ nhân đi vào.” Phương đại nương có chút ngạc nhiên, nhất thời cũng nói không nên lời nguyên nhân.

Đây là quy củ trong sơn trại, đại sảnh là nơi nhóm nam nhân dùng để nghị sự, nữ nhân không thể đi vào, tất cả mọi người trong lòng đều biết, coi là đương nhiên, nhiều năm đều yên lặng tuân thủ.

“Phải không?” Vấn Nhi nhẹ giọng nói, buông mắt xuống

Trời ạ, lại là một câu hỏi !

Phương đại nương chống đỡ không được, liên tục lùi ra sau, cơ hồ đã nghĩ tông cửa xông ra. Vừa vặn, có người đẩy cửa tiến vào, nàng vừa thấy người tới, nhẹ nhàng thở ra.

“Chờ ăn no, ngươi liền theo Tiểu Thúy cùng nhau đi đến nơi làm việc.” Nàng trước phân phó Vấn Nhi, quay đầu nhìn lại hướng một tiểu cô nương khác. “Tiểu Thúy, Vấn Nhi là vừa vào trong trại, sau này cùng ngươi ở cùng phòng, ngươi mang nàng đi làm việc, có rảnh chiếu cố một chút, cứ như vậy, ta đằng trước còn có việc, đi trước.”

Nàng vội vàng công đạo, rồi mới cất bước đi, đi như chạy ly khai khỏi nơi đó

Ba ngày sau, trong sơn trại mọi người mới biết được, trại chủ nhưng đã kiếm một củ khoai lang phỏng tay (*)trở về.

(*cái câu này có ý là kiếm được một người không biết làm việc gì *hố hố* )

Vấn Nhi xinh đẹp hiền lành, dễ dàng được mọi người yêu thích, nhưng nói đến làm việc, nàng không biết gì cả.

Muốn nàng múc nước, nước trong gáo cũng đỏ gần hết ; Muốn nàng nhóm lửa, nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành vẻ mặt nhem nhuốc dính đầy bụi, lửa với nước đều không làm được, muốn nàng nấu cơm, nàng lại đặt nồi không lên, sau khi bắc lên lò bếp, suýt nữa thiêu cháy phòng bếp.

Trong lòng nhóm nữ quyến biết, Vấn Nhi xuất thân khác với mọi người, trước kia đại khái chưa từng chạm qua những việc này.

Chính là, trại chủ có lệnh, muốn lưu lại phải làm việc, các nàng tuy rằng đau lòng cho Vấn Nhi, nhưng cũng không có can đảm dám làm việc chống lại quy củ đã đặt ra.

Suy nghĩ lại, mọi người quyết định, liền phái Vấn Nhi làm công tác mang trà đưa cơm đơn giản, còn muốn nàng phụ trách mang ba bữa cơm đến cho trại chủ , để cho trại chủ nhìn thấy, nàng cũng có làm việc.

Thế là, mặt trời vừa ló dạng phía chân trời, bản thân Vấn Nhi đã phải rời giường, tạt nước rửa mặt, chải đầu, cùng mọi người trong sơn trại làm việc.

Nước lấy trong khe núi lạnh như băng , làm cho cơn buồn ngủ biến mất, nàng đi đến phòng bếp, nhẹ giọng hướng nữ đầu bếp thỉnh an, lại bưng lên khay cơm đã chuẩn bị tốt, dọc theo đường đi, gió sáng sớm lạnh lẽo thổi vào mặt, làm nàng lại thanh tỉnh một chút.

Nàng gật đầu vấn an cùng mấy người gặp ven đường, đi qua quảng trường trống trải, xuyên qua mấy khu nhà gỗ dài, hướng sân nơi Hoắc Ưng sống một mình đi đến.

Hắn ở lại sân sau, nơi có một mảnh rừng cây phong rậm rạp .

Khi đầu thu, lá phong dần dần chuyển màu đỏ, đẹp không sao tả xiết. Chính là, mỗi khi bước vào rừng cây phong này, Vấn Nhi thần kinh liền lập tức căng thẳng.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, mới vào rừng cây không bao lâu, thanh âm rất nhỏ liền đánh úp lại, vô số quả cây gai không biết theo chỗ nào bay tới, toàn nhắm ngay nàng, không ngừng công kích.

“Dừng tay.” Nàng bảo hộ đồ ăn trong tay, hô nhỏ một tiếng.

Công kích như cũ tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.

Một quả cây gai ném trúng vào vết thương cũ trên trán, nàng đau thở hốc vì kinh ngạc, vài lần né tránh không thành, nàng nhắm chặt mắt đi tới, cuối cùng mới bảo hộ được điểm tâm, phá vây lao ra rừng cây phong.

Vừa ra rừng cây kia, quả cây gai công kích liền dừng.

Vấn Nhi thở hổn hển mấy hơi, quay đầu xem đường phía sau kia, chỉ thấy trên đường mòn không có dấu vết của bất luận kẻ nào.

Nhưng thật ra nếu nhìn kỹ giữa tầng lá đỏ trong rừng cây phong kia, lại có thể thấy một nam hài mười tuổi đang đứng ở chỗ đó, trong tay cầm cái ná (*), lẳng lặng trừng nàng, trên mặt không có biểu tình gì. một lúc lâu sau, hắn xoay người, chạy vào trong rừng cây phong.

(*cái ná: mà có 3 chạc,2 chạc nối với nhau bằng dây chun,1 chạc để tay cầm, trẻ con thường hay dùng để bắn chim ý )

Vấn Nhi nhíu mi, cố gắng suy tư, rốt cuộc là làm sao đắc tội nam hài kia, chọc hắn mỗi ngày ba lượt dùng quả cây gai “Hầu hạ” Nàng.

Đi vào sân trước phòng của Hoắc Ưng, nàng đứng ở trước cửa, liên tục hít sâu, cố lấy dũng khí mở miệng.

“Trại chủ.”

Bên trong truyền đến thanh âm thấp trầm .

“Tiến vào.”

Giống như thường lui tới, Hoắc Ưng sớm đã rời giường.

Hắn đứng ở bên cửa sổ, thân hình nửa thân trần tinh tráng (*) , đang dùng một khăn bông ẩm ướt chà lau diện mạo trên thân.

(*tinh tráng: cường tráng,tràn đầy tinh lực ,êm phụt máu mũi *phụt phụt* )

“Trại chủ, sớm.” Vấn Nhi hai má đỏ bừng, không dám nhìn nữa, hai tay có chút run run.

Con ngươi đen lạnh như băng đảo qua nàng, hơi hơi gật đầu một cái, không nói lời gì nữa.

Nàng đem bữa sáng để ở trên bàn, đưa lên áo khoác tối hôm qua đã chuẩn bị tốt. Ở thời điểm hắn mặc quần áo, đầu nhỏ thủy chung vẫn cúi xuống, căn bản không dám nhìn xem liếc mắt một cái.

Sau khi Hoắc Ưng mặc quần áo xong, ngồi trở lại bàn gỗ để dùng bữa sáng, trên khuôn mặt tuấn tú kia vẫn không có nửa điểm biểu tình.

Bên trong vắng vẻ, chỉ có khi hắn ăn cơm phát ra rất nhỏ tiếng vang.

Nàng đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn hắn, đã tạo thành thói quen lặng yên khi ở bên hắn, có lẽ liền bởi vì hắn vẻ bề ngoài lạnh lùng cùng ít lời xa cách của hắn, mới làm cho chúng nữ quyến e sợ, nhắc tới chuyện đưa cơm này, liền ra sức khước từ.

Đôi mắt to trong suốt, nhìn theo tóc dài rối tung ở trên vai rộng lớn, nhìn đến sườn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn.

Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, chưa từng xuất hiện biểu tình nào khác, thậm chí khi nàng cầu viện còn cắt đứt y bào, lãnh huyết bỏ rơi nàng, nhưng nàng tổng cảm thấy, hắn không phải người vô tình như vậy —-

Chân chính nếu là người vô tình, sẽ không đối với nạn dân ra tay cứu viện; người vô tình chân chính, cũng lại càng sẽ không đem một nữ tử xa lạ cứu trở về sơn trại.

“Trên mặt ta có cái gì sao?” thanh âm thấp trầm vang lên.

Vấn Nhi hoảng sợ, hai má nháy mắt chuyển sang đỏ bừng, bị người phát hiện nhìn lén mà trở nên xấu hổ quẫn bách không thôi.

“Ách, không, không có –” thanh âm của nàng run run.

Hắn từ đầu tới đuôi chưa từng quay đầu, lại có thể phát hiện tầm mắt của nàng? Như vậy, nàng đã nhiều ngày có hành vi rình coi, chẳng phải là đều bị hắn xem ở trong mắt.

Nghĩ như vậy, nàng xấu hổ đến cơ hồ muốn rên ra tiếng, quả thực nghĩ muốn có ngay một cái lỗ ở tại nơi này để chui xuống, không hề gặp người nữa.

Hoắc Ưng buông bát đũa, mắt lạnh nhìn nàng, tầm mắt lợi hại ở trên thân hình nhỏ nhắn yêu kiều vòng vo vài vòng, ở chỗ sâu trong con ngươi đen, hiện lên một chút đăm chiêu.

Ánh mắt thâm u kia, làm cho trong lòng Vấn Nhi cảm thấy hốt hoảng. Nàng đi ra phía trước, run run vươn tay nhỏ bé, nhanh chóng thu hồi bát đũa trên bàn.

“Trại chủ, Vấn Nhi —- Vấn Nhi cáo lui —-” thanh âm của nàng thực kỳ cục, mẫn cảm nhận thấy được, từ thân hình của hắn nhiệt lực phóng xạ ra kinh người .

Hắn như cũ nhìn nàng, không nói gì.

Thẳng đến sau khi chạy ra sân, Vấn Nhi hai chân còn đang run run, nàng ôm chặt khay bát, bước nhanh đi qua rừng cây phong, không dám quay đầu, lại càng không dám lưu lại.

Sau khi dùng bữa sáng xong, mọi người trong sơn trại bắt đầu bận rộn với công việc của mình

Nhóm nữ quyến ở đình viện, bận rộn trong phòng bếp, mà các nam nhân đều bị Hoắc Ưng tìm đi, hiệp lực xây dựng tường phía đông, để chống đỡ tốt các cơn lốc.

Phương đại nương nghĩ đến các nam nhân vất vả, nấu riêng một ấm trà lạnh, muốn Vấn Nhi đưa đi.

Sau một lúc lâu nàng trừng mắt nhìn ấm trà to tướng kia, mới xắn ống tay áo lên, ra sức ôm lấy ấm trà to, nhắm tường hướng đông đi đến, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì dùng sức mà đỏ bừng, cước bộ cũng có vẻ cực vì không xong, mỗi bước đi liền đổ ra không ít nước trà.

Tương lão Nhị nhìn thấy, vội vàng chào đón, bàn tay to tiếp nhận ấm trà lạnh to kia, đưa người phân phát trà cho mọi người uống

“Vấn Nhi, không vội, việc nặng này cứ để cho ta tới làm giúp.” Hắn cầm ấm trà, đoán nó nặng bằng nửa trọng lượng của nàng.

Nàng cảm kích cười, cúi người hành lễ. “ Cám ơn Tương nhị ca.”

Tương lão nhị sửng sốt một chút, đời này hắn chưa được ai có lễ đối với hắn như vậy. Hắn gãi gãi đầu, cảm thấy nên làm chút gì đó đáp lại, thế là học theo, chắp hai tay cúi người .

“Không cần khách khí.” Hắn không được tự nhiên nói.

Cẩu Tử Thất một bên đang ở uống trà lạnh, bởi vì khiếp sợ quá độ, phun hết trà trong miệng ra.

“Mẹ ta a, xin ngươi thương xót, nhưng đừng hại ta giữa trưa ăn không ngon.” Hắn cười trêu nói, cầm lấy chén mộc (*) vung lên.

(*chén mộc: chén uống trà được làm bằng gỗ)

Thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền đến, mọi người đương trường đông cứng lại.

“Ăn không vô, vừa lúc giảm đi một phần lương thực.” Hoắc Ưng không biết khi nào đã đi vào một bên, hai tay khoanh trước ngực trần trụi. Hắn tầm mắt đảo qua hai gã thuộc hạ, dừng ở trên người Vấn Nhi, mâu quang chuyển sang u ám.

Nàng cúi đầu xuống, khẽ cắn môi đỏ mọng, biết cặp con ngươi đen kia đang đánh giá nàng, tầm mắt di chuyển từ hai chân của nàng, chạy qua vải thô quần áo, dừng ở trên bím tóc có chút tán loạn của nàng.

Hắn vì cái gì muốn nhìn nàng như vậy? Là dung nhan của nàng có gì không ổn sao?

Nàng không dám truy vấn, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn lại đều không có, chỉ có thể mặc ánh mắt làm càn của hắn —-

“Nơi này đang sửa tường, ngươi tới làm cái gì?” Thanh âm lãnh khốc vang lên rất gần, một đôi giày màu đen cũng xuất hiện ở trong tầm mắt đang cúi xuống của nàng , nàng cơ hồ có thể cảm giác được, khi hắn nói chuyện, thở ra hơi thở cực nóng .

Tương lão Nhị mở miệng. “Vấn Nhi là tới —-”

“Ta không có hỏi ngươi.” ngữ điệu lạnh lùng, làm cho người ta nháy mắt đang muốn mở miệng cũng không dám nói nhiều.

Nàng hít sâu một hơi, biết Hoắc Ưng đang chờ đáp án. Mà loại nam nhân như hắn, thường thường là muốn cái gì! Liền thế nào cũng phải trả lời, nếu nàng không mở miệng, nói không chừng nhiều người nhất định sẽ phải ở chỗ này chịu trận cả buổi sáng.

Sau một lúc lâu, Vấn Nhi cố lấy dũng khí ngẩng đầu, tầm mắt lại chỉ cố định tại trên bạc môi nam tính kia của hắn, không dám lại hướng nhìn lên trên.

“Ta, ta mang trà lạnh đến.” Nàng nhẹ giọng nói, phát hiện hắn đang mím môi, cơ bắp ẩn ẩn co rúm, bạc môi mím thật chặt, làm người ta khiếp đảm.

“Nơi này nguy hiểm, tránh xa chút.” Hắn thô lỗ vừa nói, vừa quay nhanh đầu rời đi, đối với các nam nhân đang đứng ở một bên quát: “Làm việc đi!”

Lời này vừa nói ra, các nam nhân lập tức như chim đà điểu phân tán khắp mọi nơi, không dám tụ lại một chỗ nữa.

Cẩu Tử Thất khi đi qua bên người Vấn Nhi, còn đè thấp thanh lượng giải thích. “Ý tứ trại chủ là muốn ngươi tránh xa trạm một chút, miễn cho bị thương.” Hắn nói.

“Ta biết.” Nàng gật đầu, không bị một lời thô lỗ của Hoắc Ưng dọa cho sợ, tự mình thu thập ấm trà cùng chén mộc.

“Nha —- kia, vậy là tốt rồi.” Cẩu Tử Thất có chút kinh ngạc.

Thái độ lãnh khốc kia của Trại chủ, đa số đều làm cho những người vừa mới tiến trại sợ tới mức lạnh run, thế nào cũng phải trải qua nhiều ngày, mới có thể phát hiện, hắn là xuất phát từ quan tâm.

Vốn tưởng rằng, Vấn Nhi sẽ sợ tới mức khóc lên, nhưng cô nương mảnh mai như hoa này, chẳng những không có khóc, ngược lại nghe ra ý tứ trong lời nói của trại chủ .

Công trình xây dựng tường phía Đông lại lần nữa được tiến hành, các nam nhân đem căn một cây gỗ thật lớn làm cột mốc đầu tiên, sau đó dùng dây thừng cột những cây cột gỗ tiếp theo vào nhau, cây cột gỗ dựng đứng ở trong hố sâu, được đất vùi lấp.

Bốn phía sơn trại, tất cả đều là loại cây cột gỗ to dựng thẳng thành tường, đầu trên bén nhọn có thể ngăn cản người ngoài xâm nhập vào trại, mà tường gỗ rất nặng, có thể ngăn đi đao kiếm công kích. Sơn trại dựa vào ngọn núi này mà đứng, thiết kế bố trí thập phần hoàn mỹ, dễ thủ khó công.(*)

(*dễ thủ khó công: dễ chấn thủ, mà bên ngoài cũng khó tấn công vào được)

“Tốt, hiện tại dùng sức kéo!” thanh âm tiếng thét to thật lớn từ bên cạnh tường truyền đến, thanh âm nghe tới rất là quen thuộc.

Vấn Nhi quay đầu lại, tìm kiếm ở nơi phát ra thanh âm, thấy Hoắc Ưng đứng ở cao nhất.

Vài tên đại hán nghe theo hiệu lệnh của hắn, cầm lấy dây thừng từ cột tường gỗ làm cột mốc to kia lên, trên mặt tường đầu trừ bỏ dây thừng cố định ở ngoài, còn mặt khác buộc có vài dây thừng. Mỗi khi dây thừng quấn qua một cột gỗ to, tùy mọi người sử dụng lực kéo, có vài dây thừng to thô đồng thời căng thẳng.

“Lại đến, một, hai, kéo –” một tiếng rống vang lên tận mây xanh, các nam nhân đáp lại phát ra tiếng la, thanh âm vang động cả sơn cốc , mặt tường dần dần lật lên.

Vấn Nhi kinh ngạc nhìn một màn này, không nghĩ tới Hoắc Ưng lại tự mình dẫn dắt các huynh đệ làm tường, thân là trại chủ, hắn tựa hồ thói quen ở mỗi sự kiện, đều phải đích thân hắn chỉ đạo.

Hắn đứng ở chỗ cao nhất, tóc dài buộc cao, trên người vắt một dây thừng thô, biểu tình vì dùng sức mà dữ tợn, toàn thân cơ bắp nổi lên cuồn cuồn, cuồng dã như dã thú.

Mỗi lần, khi hắn gầm rú , cơ bắp trên lưng vì dùng sức mà gồng lên, mọi người rít đáp lại, làm cho trong mắt hắn lóe ra khoái ý dã man. Vấn Nhi hoàn toàn bị mê hoặc, nàng mơ hồ biết Hoắc Ưng chính là đang hưởng thụ lao động thuần túy này, hắn từ nhỏ chính là thô lỗ, tinh tráng trong cơ thể, như là chất chứa vô hạn lực lượng, bất luận kẻ nào đều không thể địch nổi.

Ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống cực nóng, mồ hôi tẩm ẩm ướt tóc đen của hắn, từng giọt mồ hôi từ thái dương rơi xuống cái cổ cường tráng, một đường đi xuống cơ bắp rắn chắc —-

Mắt mở to không chớp, nhìn mồ hôi lóe sáng kia biến mất ở bên hông hắn, trong đầu như là có đóa yên hoa đột nhiên nổ tung.

Nha, ông trời! Nàng là xảy ra chuyện gì, nhưng lại chẳng biết xấu hổ nhìn chằm chằm Hoắc Ưng lỏa thân.

Nàng hai má đỏ bừng, vụng trộm trách cứ chính mình, lại vẫn là không di chuyển được tầm mắt, hai mắt của nàng tham lam nhìn “Cảnh đẹp” trước mắt, nhìn thân hình rắn chắc của hắn, ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng phát ra hấp dẫn khôn kể –

Có tiếng xôn xao nguy hiểm nào đó, làm cho nàng đình chỉ việc say mê nhìn trộm này, rồi nàng đột nhiên phát hiện, bốn phía trở nên một mảnh vắng vẻ.

Nam nhân không hề thét to, dây thừng không hề căng thẳng, tường gỗ không hề hoạt động, liền ngay cả gió đều như là yên lặng không thổi, trong không khí có lặng im quỷ dị.

Mọi người không hiểu ra sao, ngẩng cao đầu, nhìn Hoắc Ưng đứng ở chỗ cao nhất, không biết hắn vì sao đột nhiên dừng lại động tác, không hề ra hiệu lệnh.

Mà hắn, không nói một lời, thẳng tắp nhìn phía nàng.

Cặp con ngươi đen kia sâu không lường được, cho dù cách xa hơn mười trượng, lại vẫn có lực lượng cường đại.

Hắn phát hiện!

Vấn Nhi hô nhỏ một tiếng, bị ánh mắt như hỏa kia làm cho sợ tới mức hồn tiêu phát tán(*). Nàng ném ấm trà lạnh còn một nửa đi, toàn thân run run, vội vàng quay đầu thoát ra khỏi hiện thường

Ở phía sau nàng, cặp con ngươi đen thâm u lợi hại kia, vẫn gắt gao khóa trụ nàng, không có dời.

/10