Vùng Đất Vô Hình

Chương 23: Cuộc đời bi thảm của con yêu

/146


- “Không thể. Khi chúngta dừng phong ấn, chỉ có một đường ra duy nhất. Kể cả khi conyêu quái dùng phép tàng hình, âm nhãn của đệ cũng sẽ nhìnthấy.” Minh Khánh viết vào tay Minh Dũng như thế.

- “Vậy là con yêu quái đã thu hết yêu khí lại và nấp vào đâu đó?”

- “Sư đệ cảm giác nó vẫn còn đâu đó quanh đây.”

- “Vậy làm sao tìm ra nó?”

- “Đệ sẽ đọc Hàng Yêu Kim Cô Chú.”

- “Không được, nó sẽ làm hao tổn công đức của sư đệ. Để sư huynh đọc.”

Nói rồi Minh Dũng ngồi xuống, hai chân xếp bằng. Đôi mắt gãnhắm lại, miệng hơi lẩm bẩm: “Công đức vô lượng, yêu ma quỷquái …” Bỗng nhiên có tiếng ai đó vang lên trong đầu hai người,thanh âm vừa buồn phiền vừa tức giận: “Đừng đọc. Các ngườikhông còn trò gì khác hay hơn à?”

Minh Dũng nghe vậy liền quát: “Yêu ma quỷ quái ở đâu mau hiện hình.”

- “Ở trước mặt mi nè.”

Minh Dũng nhìn quanh, cuối cùng thấy con mèo đen béo trên tayMinh Khánh. Nó trừng mắt le lưỡi với gã, rồi “Méo” một cái.Minh Dũng hỏi: “Mi là yêu quái?”

Con mèo lại ‘méo’ một cái, lắc lắc cái đầu.

“Trả lời bằng tiếng người.”Minh Dũng quát nó.

“Ta không phải là yêu quái.” Trong đầu hai người lại có một giọng nói như thế.

Minh Dũng hỏi lại. “Vậy mi là cái gì?”

Con mèo vểnh râu lên.

“Ta là mèo tiên.”

Rồi lai lịch của con mèo được Minh Dũng khai thác triệt để.Thì ra con mèo này là một loại mèo trong truyền thuyết – linhmiêu. Người ta cho linh miêu là đứa con sinh ra từ sự ‘yêu đương’ kỳlạ giữa một con mèo cái đen tuyền với một con rắn hổ chỉ ăn loại thịtduy nhất là thịt cóc. Linh miêu ra đời không phải ở một làng xóm, ở mộtngôi nhà có chủ nào hết, mà thường ra đời trong một ngôi miếu hoang, một bờ ao vắng, hoặc dưới một khu đầm lầy lau lách. Linh miêu thường cómắt sáng và chói rực trong bóng tối như hai cục ngọn đèn, phừng phừng lửa giận. Đó cũng là đôi mắt giúp loài mèo này có thể nhìn thấy và liên lạc được với ma quỷ vô hình, để cùng hợp lực khiến người chết ngồi dậy thành quỷ nhập tràng.

Con mèo trên tay Minh Khánh chính là một con linh miêu như thế.Chỉ có điều nó may mắn hơn những con linh miêu khác, sinh ra ởmột khu vườn hoang vắng bên trong kinh thành. Con mèo được mộtngười làm vườn già nua chăm sóc, nuôi lớn. Ông đặt tên nó làMun, một cái tên rất thông thường của loài mèo. Sau khi ông lãolàm vườn chết đi, Mun phiêu bạt qua nhiều nơi. Đến năm Mun đượcnăm mươi tuổi, Mun gặp được một tay đạo sĩ. Lão dạy cho Mun tuluyện thành yêu quái, dạy cho Mun nghe hiểu tiếng người. Lãonói Mun có tuệ căn, nếu chịu khó tu luyện sẽ thành tiên.

Một ngày lão đi đâu về, hí hửng đem cho Mun một quyển sách,bảo là đây là sách dạy tiên thuật. Mun xem trên bìa sách cóviết hai chữ: “Cấm Thư”. Mun tò mò lắm, mở ra đọc trang đầutiên. Ai dè vừa đọc dòng đầu, thì Mun sợ quá, xù hết cả lông, vội gấp sách lại.

Hàng chữ viết: “Tu đạo xưng hùng, dẫn đao tự cung.” Ai ngờbuổi tối khi nghe nói Mun không muốn tập luyện theo quyển sách,lão đạo sĩ mừng lắm. Lão nói Mun có ý chí rất kiên định,rất thích hợp để tu luyện Cấm Thư. Thế là lão vung dao cắt hộ Mun. Từ đấy Mun sống cuộc sống của mèo thiến. Tiếng ‘Ngoao’oai hùng của Mun biến thành tiếng ‘Méo’ dài và the thé. Nhữngtháng ngày hoan lạc thâu đêm với đám mèo cái trong vùng biếnmất. Thay vào đó là cuộc sống chỉ ăn và ngủ. Bù lại, Mun học được bảy mươi hai phép thần thông biến hóa trong sách. Pháplực của Mun tiến bộ theo từng ngày.

Sau đó chán cuộc đời ăn và ngủ, Mun bỏ nhà đi bụi. Đó lànhững năm tháng tuyệt vời nhất trong đời của Mun. Mun ăn nhữngthứ thức ăn ngon nhất, uống những thứ nước ngọt nhất, ngủ ngay trên chiếc giường êm nhất. Mun tung hoành khắp ba mươi sáu phốphường đất kinh thành và cả hoàng cung. Mãi cho đến khi vị vuachịu không nổi, bắt đầu cầu cứu người tu đạo thì cuộc sốngsung sướng của Mun mới chấm dứt.

Người tu đạo gửi đến ba vị thầy trừ tà giỏi nhất, bắt đầutruy bắt Mun. Mun chạy trốn, từ đất kinh thành qua mấy trăm dặmđến phủ lộ Bình An. Thế nhưng vẫn có một vị thầy trừ tà tìm được Mun. Niệm tình Mun chưa bao giờ hại người, ông ta phong ấnMun dưới giếng, nói rằng đúng ba trăm năm sau sẽ có người tìmđến giải thoát cho Mun. Mun vẫn tin tưởng người đạo sĩ sẽ nóiđúng, cho đến trước ngày hôm nay một tháng. Đó là ngày kỷniệm tròn ba trăm năm Mun sống dưới giếng.

Chẳng có ai đến đón Mun. Cuộc sống của Mun vẫn như cũ, tốităm và lạnh lẽo. Mun tức giận đến điên lên, bắt đầu cố phá vỡ phong ấn. Phong ấn qua ba trăm năm đã yếu đi nhiều nhưng không đủ để Mun có thể thoát ra. Thứ duy nhất Mun chỉ có thể làm làngắm nhìn bầu trời mỗi đêm. Cho đến lúc Mun nhìn thấy ngườiphụ nữ được gọi là cô Quy, thì Mun mới nghĩ ra trò bắt ngườiđem xuống giếng nói chuyện cho đõ buồn.

Hiểu được nguồn cơn, Minh Khánh và Minh Dũng liền áp giải Mun lên mặt đất. Cả vị khách bất hạnh cũng được kéo lên. Dânlàng thấy họ cứu được người thì mừng lắm, cho là bọn họ đãtiêu diệt thành công con ma dưới giếng, làm lợn chiêu đãi thầy.Bọn họ không để ý thấy lúc đưa tiễn hai thầy về huyện, trên xe bò còn có thêm một con mèo đen béo ị với chiếc vòng trên cổdán đầy bùa chú.

/146