Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 237 - Động Phòng Giống Nhau

/283


Thật ra nếu Tiểu Trần Tử chỉ muốn tìm một nữ nhân về thì sẽ không có ai ngăn cản hắn cả, nhưng hắn lại nói với phụ hoàng của mình rằng sẽ lấy chính phi.

Hắn là Thái tử, chính phi được cưới vào cửa thì chính là Thái tử phi, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sau này sẽ trở thành Hoàng Hậu, đương nhiên chuyện này không thể qua loa được.

Cho nên cha của Tiểu Trần Tử - đương kim Thánh Thượng vừa nghe nói hắn muốn lấy một cô nương trong dân gian không có gia thế không có bối cảnh thì lập tức trở mặt ngay.

Khi đám Ngư Ngư đuổi tới, trong tẩm cung tiếng Hoàng thượng mắng nhiếc nhi tử của mình vang lên chấn động cả trời xanh, bên ngoài cửa tẩm cung, An Tiểu Đường đang cô độc quỳ ở đằng kia, không biết đã phải quỳ bao lâu rồi.

Ngư Ngư vừa nhìn thấy thì xém tí nữa là phát hỏa, chỉ cách vài bước chân đã đuổi tới nơi, muốn kéo người đứng dậy.

Không cần, không cần.

Thấy đám người họ đã kéo đến đây, An Tiểu Đường liên tục xua tay, mặc dù biết Ngư Ngư không vui vẻ gì, để điện thoại đang chơi trong tay qua một bên, một cánh tay duỗi ra phía sau rút một cái chân ra, Ta có cái này.

Đám người chạy từ phủ Tĩnh Vương tới: ...

Ngư Ngư co quắp khóe miệng hồi lâu, chỉ vào một đoạn chân ngắn trong tay An Tiểu Đường kia, Đây là gì...

Vì sao dường như Đường Bao có thể tháo nó ra được vậy...

Chân giả đấy, An Tiểu Đường rất bình tĩnh nói, Tôi đã đoán được khi tiến cung nhất định sẽ phải quỳ, cho nên mới đặc biệt chuẩn bị hai cái.

Nói xong, An Tiểu Đường lật tay muốn nhét chân giả lại về vị trí cũ.

Aizz... không nhét lại vào được rồi.

Nhét tới cả nửa ngày mà vẫn không mang lại hiệu quả thỏa mãn nhất, An Tiểu Đường đành phải đứng dậy, đoan chính sửa sang lại hai cái chân giả, lại trải thêm một lớp đệm nữa rồi mới mãn nguyện ngồi xếp bằng lại.

Mấy làn váy rườm rà của cổ đại hóa ra lại khéo, nhìn qua vẫn chỉ như đang quỳ gối mà thôi.

Mọi người: ...

Trước kia nghe Ngư Ngư nói rất vui vẻ, thật ra Hà Nghiêm cũng rất hiếu kì với hiện đại, lúc này nghe nói bản thân hắn cũng có thể xuyên qua, hắn còn muốn tới đó dạo chơi nữa đấy.

Nhưng hiện giờ xem ra...

Vì sao những người từ hiện đại tới dường như đều có lối suy nghĩ giống nhau vậy...

Hà Nghiêm co quắp khóe môi, muốn tìm kiếm trên người An Tiểu Đường chút phản ứng của người bình thường, An cô nương, người lần đầu tiên chính thức tiến cung thì phải vượt qua trận chiến này, không bị dọa sợ đó chứ?

An Tiểu Đường nhíu mày ngẫm lại, Sợ mà.

Có người đến nói chuyện với cô nên cô cũng không cần chơi với cái điện thoại nữa, trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái, Trước kia khi tôi ở Đông cung không dám đi dạo lung tung, cho nên không biết ở hoàng cung này lại trống trải như vậy, bốn phía ngay đến cả kiến trúc để chắn gió cũng không có, gió quá lớn!

Lúc này An Tiểu Đường cảm thấy vô cùng rối rắm, Dạ dày của tôi không được tốt, sợ bụng trúng gió, nên cũng không dám ăn cái gì cả! Bữa tối chỉ ăn mỗi cơm trắng thôi đấy!

Hà Nghiêm: ...

Đối với loại người thành thật như hắn mà nói thì thế giới hiện đại có phải có nguy hiểm hay không...(┬_┬)

Bọn họ đang nói chuyện, trong tẩm cung đột nhiên truyền ra tiếng nói băng hàn thấu xương của Tiểu Trần Tử khi xuất hiện với hình tượng là Thái tử, Nhi thần có việc gấp phải làm, xin được cáo lui trước.

Nói xong cũng chẳng quan tâm Hoàng thượng có đồng ý hay không, hắn như một cơn gió lốc quét qua tẩm cung, nắm lấy cánh tay của An Tiểu Đường rồi rời đi.

Ngư Ngư, chân của tôi! An Tiểu Đường vẫn còn vẫy tay trong không trung, nhắc nhở Ngư Ngư phải nhặt thứ đồ quan trọng...

... Đám người Ngư Ngư mang theo tâm trạng phức tạp đuổi theo.

Trong cung những tòa cung điện bị bỏ hoang có không ít, Tiểu Trần Tử tìm một cái cách bọn họ xa nhất, vừa tới nơi liền cất giọng điệu lo lắng hỏi An Tiểu Đường, Khi nãy ta có nghe cô nói cô mang cơm tối mà vẫn còn chưa ăn phải không? Nếu còn để lâu thêm nữa sẽ mất đi mùi vị mất! Bây giờ phải lập tức lấy ra ăn ngay đi!

Mọi người: ...

Là một kẻ ham ăn thì tuyệt đối không thể chấp nhận có người phung phí của trời, cho dù đồ ăn đặt trước mặt có dở thế nào cũng phải ăn...

... Càng không thể chấp nhận có người ở bên cạnh được ăn hương uống lạt, bản thân lại không có gì để ăn.

Nể mặt ngày hôm nay An Tiểu Đường đã mang cho mình nhiều đồ ăn ngon, nên Tiểu Trần Tử sẽ không đoạt cơm của cô...

Hắn thò tay rút từ trong ngực ra một cái gói rất lớn.

Chẳng trách dường như thấy Tiểu Trần Tử mập thêm một vòng lớn... hóa ra trong ngực để quá nhiều đồ ăn...

Người có võ công tốt đều như là một cái lò vi sóng di động. Tiểu Trần Tử làm nóng túi đồ ăn này, xé toạc miệng túi thì một mùi hương hết sức dụ hoặc lập tức lan tỏa ra xung quanh.

Chân giò thơm quá!

Đây là công thức bí mật của mẹ tôi đó... An Tiểu Đường vừa mới bắt đầu thì phát hiện hai mắt của Ngư Ngư đã sáng loáng, Hách Liên Dạ thì vỗ đầu của nương tử bảo bối, sau đó bắt đầu xắn tay áo lên, còn Tiểu Trần Tử đã rút luôn cả thanh chủy thủ phòng thân ra...

Mẹ của tôi đã làm thêm mấy cái, ngày mai chuyển phát nhanh là có thể gửi tới nhà của cô rồi!

An Tiểu Đường vội vàng nói câu mấu chốt này ra, ngăn cản một trận máu tanh tranh giành thịt của những kẻ tham ăn xảy ra...

Ngư Ngư gật đầu, lập tức cảm thấy tâm trạng dần bình ổn hơn...

Hà Nghiêm lau chùi nước mắt, muốn chuyển cuộc hội thoại này sang một phương hướng bình thường nhất, An cô nương, các vị... sao phải gấp gáp thành thân?

Nếu không cũng sẽ không nói tiếng nào với mọi người mà đã trực tiếp chạy đến hoàng cung như thế này rồi.

Không vội không được.

Tiểu Trần Tử trả lời thay Đường Bao, nét mặt trở nên ngưng trọng, lợi dụng khi trong miệng còn chưa có thịt liền đáp một câu như vậy, sau đó thì nhíu chặt mày... hung hăng cắn một miếng thịt giò lớn.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Đã xảy ra chuyện gì?

Tháng sau đại hôn của Thập hoàng đệ, ánh mắt của Tiểu Trần Tử trở nên cứng rắn, Ta nhất định phải thành thân cùng ngày với đệ ấy.

... Tại sao?

Quan hệ của Tiểu Trần Tử và Thập hoàng tử rất tốt sao? Hay là đã từng có ước định gì?

Ngư Ngư nghi hoặc nhìn về phía Hách Liên Dạ, kết quả yêu nghiệt nào đó mỉm cười vô cùng bình tĩnh, Ta không biết lão Thập là ai.

Ngư Ngư: ...

Thứ hạng của người ta chỉ cao hơn chàng có một vị thôi đấy... Vậy mà chàng lại không biết người ta là ai!

Cũng may Hà Nghiêm còn có chút ấn tượng mơ hồ... Đúng, chỉ là mơ hồ.

Cẩn thận suy nghĩ, Thập hoàng tử... và Thái tử cũng không có giao tình gì đặc biệt mà.

Đây là sự thật, nhưng Hà Nghiêm vừa nói dứt lời thì trong đáy mắt Tiểu Trần Tử xuất hiện vẻ bi thương.

Kể từ khi hắn xuất hiện với hình tượng là Tiểu Trần Tử thì từ trước tới giờ luôn là vui vẻ, bộ dáng hiện giờ này khiến tất cả mọi người phải cả kinh.

Thật ra quan hệ của mấy huynh đệ bọn họ đều không được tốt lắm. Sinh ra trong hoàng thất, chuyện này dường như là điều không thể tránh khỏi được. Nhưng thật ra trong lòng Tiểu Trần Tử vẫn luôn đắn đo về điểm này sao?

Hà Nghiêm cảm thấy bản thân đã gây ra




/283